NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 110

nỗi thất vọng khôn nguôi. Anh lặng lẽ ngồi đó hồi tưởng, đúng vậy, hồi
tưởng tất cả những gì trong quá khứ.

Cuối cùng Đàm Tĩnh cũng về đến nhà, tuy trời đã khuya, tuy đèn đường

tù mù, nhưng từ rất xa, anh đã nhận ngay ra cô. Cô cõng con, một tay xách
một chiếc hộp, đến gần mới nhìn thấy đó là hộp bánh ga tô.

Hôm nay là sinh nhật cô.

Trông hai mẹ con rất vui, vừa đi vừa nói chuyện, họ đi ngang qua xe

anh. Anh nghe thấy giọng nói êm ái non nớt của thằng bé: “Mẹ ơi, bố đâu?”

Anh nghe thấy tiếng Đàm Tĩnh đáp: “Bố phải làm tăng ca.”

Anh ngồi bất động trong xe, cô từng là tình yêu của anh, nhưng từ lâu

đã không còn liên quan đến anh nữa. Cuộc sống bây giờ của cô có gia đình
của riêng cô, có người tổ chức sinh nhật cho cô, còn anh, chỉ là một gã
ngốc. Có điều, tất cả đã kết thúc từ lâu rồi, anh mừng rỡ nghĩ, cuối cùng
cũng kết thúc rồi.

Từ giây phút nhận được điện thoại của cô tối qua, từ giây phút tung

đống tiền sáng nay, từ giây phút nghe thấy những lời dịu dàng của cô với
con trai vừa nãy.

Đã có rất nhiều lúc, cảm thấy đau khổ sống không bằng chết, nhưng

vượt qua rồi mới thấy chúng cũng chỉ đều thế mà thôi. Khoảng cách xa nhất
trên cõi đời này, không phải khi tình yêu đã thành quá khứ, mà là khi quá
khứ anh khắc cốt ghi tâm trong mắt người kia, lại chỉ là một hạt cát đã bị
quên lãng từ lâu. Đối phương thậm chí còn dừng lại, ung dung tháo giầy
dốc ngược lên, giũ hạt cát vướng chân ra, chẳng buồn liếc qua nửa mắt.

Nhiếp Vũ Thịnh, bao nhiêu năm rồi, mày cũng quên đi thôi.

Anh tự nhủ với lòng, chẳng những cần đi mua một chiếc di động mới,

anh còn phải quyết tâm đổi số điện thoại khác nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.