thuật cho con, hỗ trợ kinh phí không có ý nghĩa gì. Còn lý do thứ ba, cậu cứ
liên lạc với gia đình họ đi đã rồi nói, chưa thử làm sao biết được người ta có
đồng ý hay không?”
Nhiếp Vũ Thịnh chẳng còn cách nào, đành chấp nhận lấy bệnh án mà
Chủ nhiệm Phương đưa.
Trên bệnh án có viết địa chỉ số điện thoại liên lạc của bệnh nhân, là số
điện thoại cố định, đằng sau còn có nét bút thanh thoát ghi rõ: số điện thoại
cửa hàng nơi mẹ là Đàm Tĩnh làm việc. Đàm Tĩnh, vừa nhìn chữ này,
dường như tất cả bộ phận trên thân thể anh đều nhói lên đau đớn.
Vận mệnh xưa nay luôn thích trêu ngươi, toàn dùng những hình thức kỳ
quặc nhất kéo hai con người từ lâu đã tận duyên lại gần nhau nữa. Có điều,
lần này hoàn toàn là vì công việc.
Anh gần như không thể khẳng định liệu mình có đủ khả năng kiềm chế
để tiến hành mổ cho con trai cô hay không?
Thế nhưng, xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, anh không thể không liên
lạc với cô theo như chỉ thị của Chủ nhiệm Phương. Nếu cô từ chối phương
án này, thì chẳng còn gì tốt bằng.
Tối hôm nghỉ việc, trong lòng Đàm Tĩnh rất buồn, nào ngờ sáng sớm
hôm sau, Vương Vũ Linh lại tìm đến nhà cô. Đàm Tĩnh nhớ Vương Vũ
Linh phải làm ca sáng, nên kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại đến vậy? Cậu không
đi làm à?”
“Tớ và Lương Nguyên An đều không làm nữa!”
Đàm Tĩnh cuống lên: “Các cậu đang làm tốt như thế, sao lại không làm
nữa?”
“Lương Nguyên An nói, anh ấy không thể để cậu mất việc vì lỗi của
anh ấy được.” Vương Vũ Linh nói, “Anh ấy không làm, tớ cũng không làm
nữa. Đằng nào thì chúng tớ cũng không làm nữa.”