các khu vực trên toàn cầu, các nhân vật tai to mặt lớn anh đã gặp không ít,
mọi tình huống anh đều có thể ứng phó, vậy mà không hiểu sao, đối diện
với Đàm Tĩnh anh cứ thấy có gì đó bất an, dường như phải vô cùng cẩn
trọng khi nói chuyện với cô vậy.
Trong công ty có một vài người đang làm thêm giờ, điều này khiến Đàm
Tĩnh thấy yên tâm hơn. Thịnh Phương Đình dẫn cô đi xuyên qua một phòng
làm việc lớn theo kiểu không gian mở, do vừa nãy trong thang máy cô nói
chưa đến công ty bao giờ nên anh giới thiệu với cô: “Đây là phòng làm việc
của bộ phận Kế hoạch chúng tôi, phần lớn các đồng nghiệp đều làm việc ở
đây.”
Đàm Tĩnh không biết phải đáp như thế nào, đành “Ồ” một tiếng. Thịnh
Phương Đình là giám đốc, có một phòng làm việc riêng, đèn vẫn còn sõ
ràng vừa nãy anh làm thêm giờ ở đây, bởi chiếc máy tính xách tay trên bàn
cũng chưa tắt. Anh lịch sự mời cô ngồi xuống, rồi rót nước mời cô.
Đàm Tĩnh vốn đã bình tâm lại, nhưng sau khi bước vào phòng làm việc
của anh, cô bỗng nhiên lại thấy căng thẳng. May mà con người Thịnh
Phương Đình rất hòa nhã, cư xử cũng rất đúng mực, khiến người ta cảm
thấy dễ chịu như được tắm trong làn gió xuân. Anh nói: “Đại khái tình hình
tôi đã xem xong trong email rồi, tiếng Anh của cô rất tốt, chỉ sai một từ
thôi.”
Đàm Tĩnh đỏ cả mặt, lúc viết bức email đó, cô đang tức giận phừng
phừng, vì thế chỉ kiểm tra qua loa một lần rồi gửi đi luôn, không ngờ lại viết
sai một từ.
Thịnh Phương Đình nói: “Không sao cả, về cơ bản tôi đã nắm rõ chuyện
này rồi, chỉ có một vài chi tiết cần xác nhận lại với cô.”
Đàm Tĩnh trước khi đến đây đã xác định dứt khoát, vị giám đốc này cần
hỏi gì, cô cứ thành thật trả lời đúng sự thật là được. Thịnh Phương Đình hỏi
cặn kẽ nhất là chuyện liên quan đến Lương Nguyên An, nên Đàm Tĩnh giải