thích tường tận ngọn ngành câu chuyện cho anh, nghe xong, anh có vẻ rất tò
mò: “Thế tại sao cuối cùng cô lại nhận là mình quên không thu tiền?”
Đàm Tĩnh nghĩ một lát, đoạn đáp: “Bởi vì tránh nhiệm.”
“Trách nhiệm?”
“Đúng vậy, vì sinh nhật của tôi nên Lương Nguyên An mới nảy ý tặng
tôi chiếc bánh ga tô ấy, nếu tôi không đứng ra nhận trách nhiệm, Lương
Nguyên An sẽ bị thất nghiệp, anh ấy mà thất nghiệp thì tình hình còn tồi tệ
hơn tôi nhiều. Anh cũng biết đấy, trong ngành có danh sách đen, nếu bị đuổi
việc, các tiệm bánh khác sẽ không bao giờ nhận anh ấy vào làm thợ bánh
nữa.”
“Tại sao cô lại hy sinh mình để giúp anh ta chứ? Rõ ràng là lỗi của anh
ta mà.”
“Vì anh ấy là bạn tôi, anh ấy từng giúp tôi trong lúc bản thân cũng đang
rất khó khăn.”
Thịnh Phương Đình cười nói: “Thực ra đây là điều cấm kỵ trong công
việc. Thứ nhất, cô đã nhận lấy trách nhiệm không nên nhận về mình; thứ
hai, tình bạn không phải thứ mang ra để thách thức quy định, nếu không
những người lương thiện đã chết đến ngàn vạn lần rồi.”
“Xin lỗi, chuyện này tôi làm không được thỏa đáng lắm, thế nên sau này
khi Lương Nguyên An kể hết đầu đuôi sự việc ra, Cởng đã phê bình tôi
rồi.” Đàm Tĩnh thành thật nhận sai, “Sau này tôi sẽ không bao giờ làm vậy
nữa.”
Thịnh Phương Đình chuyển sang chuyện khác: “Ở đây tôi có một bức
thư bằng tiếng Trung, cô dịch giúp tôi được không?”
Đàm Tĩnh hơi do dự: “Để tôi thử xem.”
Thịnh Phương Đình nói: “Có thể dùng máy tính của tôi.” Rồi nhường
chỗ cho cô.