“Không có bằng tốt nghiệp. Anh cũng biết đấy, ví dụ như công ty chúng
ta, dù tuyển dụng một trợ lý hành chính bình thường nhất cũng phải yêu cầu
tốt nghiệp đại học trở lên.”
Thịnh Phương Đình gật đầu nói: “Tôi.”
Đàm Tĩnh gượng cười: “Cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội giải thích, nếu có
thể giữ được công việc của tôi, tôi sẽ rất biết ơn anh.”
Cô nghĩ vừa nãy anh bắt cô dịch bức thư, chắc là vì muốn xác nhận xem
hai bản tường trình kia có phải do chính cô viết hay không, điều này cũng
chứng tỏ anh làm việc rất cẩn thận, người như thế này nếu chịu giải thích và
nói đỡ cho mình, chắc chắn sẽ rất có hiệu quả.
Anh chỉ nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Đàm Tĩnh lại rất tin tưởng vào Thịnh Phương Đình, anh nói cố gắng hết
sức thì nhất định sẽ cố gắng hết sức. Đối với Quản lý khu vực, một vị quản
lý cấp giám đốc ở tổng công ty ra mặt nói giùm cô, tất nhiên sẽ có tác dụng,
cô tự dưng thấy nhẹ cả người, xem ra công việc này đã giữ lại được rồi.
Khi mới xảy ra chuyện bánh ga tô sinh nhật, trong một phút bốc đồng,
cô đã nhận hết trách nhiệm về mình, về sau nghĩ đến những nỗi khổ khi
không có việc làm, không có thu nhập, cô không khỏi sợ hãi. Nhất là bệnh
của Bình Bình, cô còn phải dành dụm từng chút một nên nhất định không
thể mất việc được. Vì thế khi nhìn thấy bức thư của Quản lý, cô vô cùng tức
giận, cũng vô cùng sợ hãi, cảm giác bị người ta vu oan, bị người ta hãm hại
thực khó chịu, tuy trong mắt các lãnh đạo cao cấp ở công ty, cô chẳng là gì
cả, nhưng cô cũng không muốn bị người ta chèn ép như vậy.
Sau khi tiễn Đàm Tĩnh về, Thịnh Phương Đình quay trở lại phòng làm
việc, công việc phải làm đã gần xong, anh bắt đầu nghĩ tới những lời vừa
nãy của Đàm Tĩnh. Cô ngồi ở đó, nhẹ nhàng lịch sự, giọng nói không cao
không thấp, nhưng mỗi một từ, một chữ đều rất rõ ràng. Nhất là khi bảo vệ
quyền lợi của mình, cô có một giọng điệu không nhu nhược, cũng không