Ăn cơm xong, Tôn Bình kéo vạt áo Đàm Tĩnh, thì thầm nói: “Mẹ ơi,
con muốn ra vườn hoa chơi.” Đàm Tĩnh chưa kịp nói gì, Lương Nguyên An
đã đáp ngay: “Đi, chú Lương đưa cháu đi!”
Tôn Bình vỗ tay hoan hô, Đàm Tĩnh nhìn Lương Nguyên An bế cậu bé
đi về phía vườn hoa bên góc đường, mà không khỏi xót xa. Vương vũ Linh
cười nói: “Xem ra hai chú cháu nhà này có duyên ra phết.”
Đàm Tĩnh khuyên nhủ: “Những người thích trẻ con thì không thể là
người xấu được. Thực ra con người Lương Nguyên An rất tốt, cậu đừng
suốt ngày cãi nhau với anh ấy nữa.”
Vườn hoa có nhiều dụng cụ tập thể thao miễn phí, Tôn Bình không
được hoạt động mạnh nên Lương Nguyên An đặt cậu bé lên băng ghế dài,
còn mình nhảy lên mấy thiết bị kia, tập cho cậu bé xem, làm Tôn Bình cười
như nắc nẻ, vỗ tay hoan hô ầm ĩ. Đàm Tĩnh và Vương Vũ Linh cũng ngồi
xuống nói chuyện, Vương Vũ Linh dường như có rất nhiều điều phiền
muộn, cô dốc lòng tâm sự hết cho Đàm Tĩnh nghe. Chủ yếu vẫn là lo lắng
chuyện tiền nong, cô thích một cửa hàng ở ngay bên ngoài một khu chung
cư rất lớn, người qua kẻ lại đông đúc, hơn nữa cả khu chung cư đó vẫn chưa
có tiệm bánh ga tô nào, về lý mà nói, mở cửa hàng ở đó thì quá phù hợp,
nhưng nếu đem hết số tiền mà họ có để trả tiền thuê nhà, thì không còn tiền
mua lò nướng nữa, không có lò nướng làm sao mở cửa hàng được? Cửa
hàng tốt không thuê được, chuyện mở cửa hàng cũng trở nên xa vời. Cô và
Lương Nguyên An đều đã nghỉ việc, tiền thuê nhà, tiền điện nước, rồi tiền
ăn hằng ngày, cái nào cũng phải tiêu, ăn không ngồi rồi thì chẳng mấy mà
hết. Dựa vào chút tiền dành dụm ấy của họ, không thể cầm cự lâu
Đàm Tĩnh hỏi: “Còn thiếu bao nhiêu nữa?”
“Khoảng hơn một vạn tệ.” Vương Vũ Linh cười khổ sở, “Người xưa có
câu, đồng tiền làm khó anh hùng, bây giờ tớ mới hiểu.”