“Trong sổ tiết kiệm kỳ thời hạn của tớ còn hơn một vạn tệ, hay là các
cậu cứ vay tạm trước vậy.”
Vương Vũ Linh vừa nghe nói đã lắc đầu lia lịa: “Không được, đấy là
tiền cậu để chữa bệnh cho Bình Bình.”
“Số tiền đó là của người khác cho tớ vay, tớ dùng một nửa rồi, còn lại
một nửa ấy, sau này sẽ trả lại cho anh ta. Chữa bệnh cho Bình Bình tớ có
tiền rồi, tiền này cậu cứ dùng trước đi.”
“Cậu đừng nói nữa, còn lâu tớ mới dùng tiền của cậu.”
“Có phải tớ cho cậu vay đâu, coi như là tớ góp cổ phần. Chờ khi nào
các cậu có lãi thì trả cho tớ tiền lãi theo tỷ lệ cổ phần là được chứ gì. Đây là
đầu tư. Tuy bây giờ lương của tớ có tăng một chút, nhưng để gom góp đủ
tiền chữa bệnh cho Bình Bình thì vẫn còn lâu lắm. Bây giờ lãi suất thấp như
vậy, chi bằng đem hơn một vạn tệ đó đầu tư vào cửa hàng các cậu, không
chừng trong hai năm, các cậu đã kiếm lại cho tớ cả gốc lẫn lãi rồi ấy chứ.”
Vương Vũ Linh nghe vậy, thoáng do dự hỏi: “Lỡ như lỗ vốn thì sao?”
“Cậu thấy tay nghề của Lương Nguyên An như vậy, có thể lỗ được
không?”
Vương Vũ Linh đáp: “Chuyện làm ăn, sao mà nói trước được?”
Đàm Tĩnh biết cô đã dao động, bèn nói: “Thực ra số tiền này là của một
người rất đáng ghét cho tớ vay, tớ không muốn tiêu nó vào việc của Bình
Bình, cậu cứ lấy tiêu trước đi.”
Lúc vừa mới đến cửa hàng, Đàm Tĩnh còn trẻ, lại xinh đẹp, thường
xuyên có người mượn cớ tới tiệm mua bánh để ngắm cô, còn đặt cho cô biệt
danh là “Tây Thi bánh ngọt”. Có người còn cậy mình có tiền, mua mấy
nghìn tệ tiền bánh ở cửa hàng rồi chỉ đích danh Đàm Tĩnh đưa hàng, hồi đó
ầm ĩ đến mức Đàm Tĩnh suýt bị cho thôi việc, sau đó nhờ Cửa hàng trưởng
giúp đỡ, tìm cách cho cô chuyển sang cửa hàng khác, chuyện này mới lắng