nào? Hơn nữa đi gặp Nhiếp Vũ Thịnh, đối với cô, thật đúng là nhiệm vụ
khó hoàn thành.
Nhưng chỉ lát sau cô đã không cho phép mình nghĩ nữa, tất cả mọi khó
khăn đều sẽ qua đi, bây giờ cô sẽ đi đón Bình Bình về nhà, rồi nấu cơm cho
con ăn. Dù thế nào chăng nữa, cuộc sống cũng vừa lóe lên một tia hy vọng,
cô lạc quan nghĩ, tốt hơn nhiều so với trước đây rồi.
Đón con xong, cô đưa con đi mua thức ăn, trên đường đi cậu bé kêu đói,
cô lại bỏ hai tệ mua bánh trứng gà ở chợ cho con ăn. Cô biết Bình Bình ăn
xong bánh trứng gà cũng no rồi, vì thế chỉ mua hai món ăn. Giờ này thức ăn
ở chợ đều đã ôi nên khá rẻ, đằng nào cũng chỉ làm cho người lớn ăn, có qua
quýt một chút cũng không sao.
Tôn Bình không trèo được cầu thang nên cô phải cõng con trên lưng,
còn tay xách đồ lên gác, vừa dừng lại vừa thở hổn hển, đã nghe thấy tiếng
Tôn Bình vang lên trên vai mình: “Bố ở nhà!”
Quả nhiên trong nhà có người, bởi cửa chống trộm không đóng., cửa gỗ
cũng chỉ khép hờ. Tim Đàm Tĩnh đập thình thịch, phần vì vừa mới trèo cầu
thang, phần vì mấy câu Tôn Chí Quân nói lần trước khi ra khỏi nhà. Cô lo
rằng anh ta sẽ gây sự cãi nhau với mình trước mặt con, sẽ lại toang toác
không biết giữ mồm giữ miệng. Bây giờ cô chỉ hy vọng Tôn Chí Quân đã
say khướt, như thế còn đỡ hơn, ít ra anh ta sẽ không cãi nhau với cô.
Cô đẩy cánh cửa đang khép hờ, rồi khom người xuống, Tôn Bình từ trên
lưng cô tụt xuống, nói: “Bố uống say rồi.”
Quả nhiên, Tôn Chí Quân đã ngủ mê mệt trên ghế sofa, không biết trời
trăng gì nữa, cũng may chưa bị nôn tí nào. Đàm Tĩnh xua tay với con trai,
Bình Bình liền ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ. Cô mở cửa sổ cho thông
gió, mới phát hiện ra đĩa mầm đậu để bên cửa sổ đã bị thối. Mấy hôm nay
bận quá, không có thời gian tưới nước, nên mầm đậu đã héo khô hết cả. Cô
đổ mầm đậu vào sọt rác, rồi rửa đĩa, đi ra phòng khách thấy Tôn Chí Quân