NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 207

Chừng nửa phút sau, anh mới đáp: “Đúng.”

Khi thốt ra những lời này, anh vẫn cúi gằm mặt xuống, giọng rất khẽ,

nhưng hai nắm tay lại siết chặt, dường như không phải vừa nói ra một chữ,
mà là một vết thương, vết thương chí mạng. Thư Cầm hỏi: “Tại sao? Ngoài
việc bố anh bị ốm ra, còn xảy ra chuyện gì nữa?”

Nhiếp Vũ Thịnh không đáp.

Sau khi xuống xe, cảnh tượng ấy cứ chập chờn trước mắt Thư Cầm.

Nhiều lúc cô đã tuyệt vọng, nhiều lúc cô nhủ lòng buông tay, bỏ cuộc từ
đây. Nhưng Nhiếp Vũ Thịnh thì khác, cô luôn cảm thấy anh sẽ mãi đợi chờ
như vậy, đợi người bạn gái đã biến mất từ lâu trong biển người mênh mông.

Cô không kìm được, bèn gọi cho Thịnh Phương Đình, có lẽ anh vẫn ở

văn phòng, không tiện nói chuyện, nên vừa nhận điện đã đáp vô cùng lịch
sự và khách sáo: “Xin chào!”

Cô vào thẳng vấn đề: “Nhiếp Vũ Thịnh vừa nói muốn tôi trở thành bạn

gái anh ấy.”

Thịnh Phương Đình chỉ trầm mặc một vài giây rồi hỏi: “Vậy ý cô thế

nào?”

Thư Cầm bỗng nổi giận: “Tôi còn ý kiến được sao? Có lúc nào anh hỏi

ý tôi chưa? Đến giờ anh lại hỏi tôi? Ý kiến của tôi chính là anh cút xuống
địa ngục đi!” Thư Cầm chửi đổng một câu rồi ném điện thoại đi.

Cô chưa bao giờ nghĩ yêu một người lại có thể yêu lâu như vậy. Cô

cũng chưa bao giờ nghĩ có thể đợi một người lâu như thế. Rất nhiều chuyên
gia nói, tình yêu chẳng qua là do chất andrenaline và dopamine, tác dụng
nhiều nhất là ba tháng, sau ba tháng những kích thích tố này không tiết ra
nữa, tình yêu tự nhiên sẽ hết, chuyển hóa thành tình bạn hoặc những thói
quen khác lâu dài hơn. Nhưng Nhiếp Vũ Thịnh vẫn cố chấp giữ thói quen
ấy, đợi một tia hy vọng mong manh, dù bản thân anh cũng biết hy vọng ấy
không bao giờ thành hiện thực. Cô chưa nghe thấy tên người phụ nữ đó bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.