Khí sắc ông Nhiếp Đông Viễn khá tốt, ông cũng biết con trai mình có cô
bạn này, quen hồi còn ở Mỹ. Ban đầu ông còn tưởng họ có quan hệ gì đó,
nhưng sai người đi điều tra mới biết, tuy con trai có qua lại với cô gái này,
thậm chí từng qua đêm ở nhà người ta, nhưng hoàn toàn chỉ là bạn bè thông
thường.
“Tiểu Thư, cháu ngồi đi. Tiểu Nhiếp, con đi pha một chén Long Tĩnh
cho bạn nếm thử. Bác sĩ không cho uống trà, bố mang đến bệnh viện để tiếp
khách vậy.”
Thư Cầm nói: “Bao giờ bác khỏe, cháu xin biếu bác mấy gói Bích La
Xuân, bọn cháu có đồng nghiệp là người Động Đình, Đông Sơn, Bích La
Xuân nhà anh ấy tự làm thơm lắm.”
“Ôi chao, nghe đã thấy thèm rồi.” Ông Nhiếp Đông Viễn nói, “Buổi tối
ăn cơm chay, đã không thấy no, đang nhạt miệng thì cháu nhắc đến trà lại
càng thèm hơn. Hôm nay cuối cùng bác cũng biết được, hóa ra trà cũng
khiến người ta thèm.”
Trong khi hai người nói chuyện, Nhiếp Vũ Thịnh pha một cốc Long
Tĩnh đặt trên bàn. Thư Cầm bưng cốc trà lên, thấy nước trà trong vắt, những
búp lá trà non dựng thẳng trong cốc, đúng là Long Tĩnh hảo hạng. Ông
Nhiếp Đông Viễn vẫn hào hứng thao thao: “Thật ra Long Tĩnh mà dùng cốc
thủy tinh thế này là kém ngon nhất, nhưng ở bệnh viện không có đồ pha trà,
đành dùng tạm vậy. Bao giờ bác ra viện, mời cháu đến nhà uống trà, bác sẽ
dùng bát sứ thô pha Bích La Xuân cho cháu, đó mới là cách uống trà chính
thống.”
“Bác uyên bác quá, biết cả điển cố uống Bích La Xuân băng bát sứ thô
nữa ạ?”
“Đương nhiên rồi, Bích La Xuân là phải dùng hai bát sứ thô. Lá trà cực
mảnh, bát sứ cực thô.” Ông Nhiếp Đông Viễn nói, “Vũ Thịnh còn không
biết, không ngờ cháu lại biết.”