“Vũ Thịnh là con mọt sách, hồi ở Mỹ, anh ấy không ở phòng thí nghiệm
thì ở thư viện, nghiên cứu nào là tim, nào là mạch máu, làm gì có thời gian
để ý những điều này. Nhưng cháu chỉ cần gọi điện thông báo vừa làm khoai
hầm thịt bò, đảm bảo anh ấy sẽ chạy tới còn nhanh hơn thỏ.”
Ông Nhiếp Đông Viễn bật cười ha hả, có vẻ rất vui: “Thằng bé này
giống bác, hồi nhỏ bác cũng nghiện thịt bò, nhưng hồi đó trâu bò là lực
lượng sản xuất chính, đến ngày lễ tết cũng chẳng có thịt bò mà ăn. Nhưng
có một năm, mùa hè trời rất nóng, người ta dắt đàn bò xuống tắm sông.”
“Lúc đó đội sản xuất rất bận, người ta dắt bò xuống nước, buộc một đầu
dây thừng vào gốc cây ở trên bờ rồi ra ruộng kiếm công điểm. Các con
không hiểu kiếm công điểm là gì đâu. Đội sản xuất chia lương thực, chia
tiền đều chiếu theo công điểm cả đó, bèn buộc bò vào cây rồi xuống ruộng
làm. Không ngờ một con bò đang tắm dưới sông yên lành bỗng nhiên bị
quấn vào dây, giãy giụa cả nửa ngày, càng giãy càng bị quấn chặt, cuối cùng
chết đuối dưới nước. Đến khi tay chăn bò quay lại thì bò đã chết rồi, ui dà,
không thể lãng phí được, trời nóng thế này, toàn đội liền xúm lại lôi con bò
lên giết thịt, lột da, mỗi nhà được chia một miếng.”
Ông Nhiếp Đông Viễn kể một cách thích thú: “Nhà bác cũng được một
miếng, vì thịt đã ngâm dưới nước, sợ hỏng, nên tối hôm đó phải nướng ăn
luôn. Miếng thịt đó thơm lắm, đó là lần đầu tiên trong đời bác được ăn thịt
bò, từ đó cảm thấy thịt bò là thứ ngon nhất thế gian.”
Nhiếp Vũ Thịnh ngạc nhiên, anh chỉ biết bố xuất thân từ nông thôn, hồi
nhỏ từng chịu không ít khổ cực, nhưng ch bao giờ nghe ông kể. Ông chỉ
hay kể chuyện mình lập nghiệp từ bán nước khoáng, rồi đầu tư, kinh doanh
bất động sản, tiến quân vào Hồng Kông, gây dựng nên sự nghiệp hiện nay.
Bác sĩ trực ca đêm đến đổi ca, còn đặc biệt tới phòng bệnh chào hỏi,
Nhiếp Vũ Thịnh ra ngoài nói chuyện với anh ta, trong phòng ông Nhiếp
Đông Viễn đột nhiên hỏi Thư Cầm: “Thằng nhóc đó cầu hôn cháu à?”