NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 22

đây xem.”

Băng kết quả rõ ràng không phải là của bệnh viện anh làm, cũng thường

xuyên có bệnh nhân cầm theo băng kết quả và bệnh án chuyển lên viện anh,
nên Nhiếp Vũ Thịnh không thắc mắc gì, anh cẩn thận xem một lượt, rồi tua
lại xem thêm lần nữa, mới lên tiếng: “Cứ để bệnh nhân chụp X-quang lại đi,
nếu như vẫn muốn làm phẫu thuật.”

Bác sĩ Lý nói: “Phụ huynh bệnh nhân nói chụp X-quang động mạch

vành ở chỗ chúng ta đắt hơn ở bệnh viện họ chụp cả nghìn tệ, có vẻ không
muốn chụp ở đây lắm.”

Nhiếp Vũ Thịnh xem lại băng một lần nữa, rõ ràng là tim của một đứa

bé, phụ huynh bây giờ đều sẵn sàng nhảy vào lửa để cứu con, kiểu phụ
huynh tiết kiệm thế này quả có hơi hiếm thấy. Vì vậy anh hỏi: “Bệnh nhân
đâu?”

“Đang chờ ở bên ngoài. Để tôi kêu y tá gọi họ vào.”

Đàm Tĩnh có nằm mơ cũng không ngờ được mình lại gặp Nhiếp Vũ

Thịnh ở đây, cô bất giác ngây người ra trong giây lát. Nhiếp Vũ Thịnh rõ
ràng cũng bất ngờ, nên cũng ngớ người ra. Đàm Tĩnh hoang mang ngồi
xuống, đổi tay để cậu bé ngồi lên đầu gối mình, Nhiếp Vũ Thịnh nhìn lại
bệnh án, tên tuổi ghi bên ngoài bệnh án đều do bệnh nhân tự viết, anh nhận
ra nét chữ thanh thoát của Đàm Tĩnh. Trên đó có viết Tôn Bình sáu tuổi,
nam. Nói là sáu tuổi, nhưng vì đứa bé gầy yếu quá, nên trông chỉ như trẻ
bốn, năm tuổi. Tóc nó lưa thưa, vừa vàng vừa chẻ, nên được cắt rất ngắn.
Nhưng trông nó rất giống Đàm Tĩnh, chỉ cần nhìn thoáng cũng biết hai
người la mẹ con. Chắc hẳn do tim không bơm đủ máu nên môi đứa bé cứ tái
nhợt, biểu hiện rõ rệt của triệu chứng xanh tím. Có điều cặp mắt nó lại đen
tuyền long lanh, đẹp như đá quý, rụt rè nhìn người lạ đứng trước mặt một
chốc rồi quay mặt đi, khẽ gọi: “Mẹ.”

Đàm Tĩnh nựng con: “Ngoan, chúng ta không tiêm đâu.” Bác sĩ Lý

chỉnh lại gọng kính, nói: “Chúng tôi vẫn thấy cần phải chụp lại hình X-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.