phía trên có bình truyền dịch. Bỗng anh nghe thấy một giọng nói nhẹ
nhàng: “Giám đốc Thịnh, anh tỉnh rồi?”
Anh thấy toàn thân rã rời, đầu óc váng vất, thật sự không có sức để nói
chuyện nữa. Bóng dáng người đó rất mơ hồ, anh chỉ nhìn thấy một cái bóng
trắng, còn tưởng là y tá, nhắm mắt một lúc anh mới phát hiện, thì ra là Đàm
Tĩnh. Cô đứng ngược sáng, cả người chìm trong quầng sáng vàng nhàn
nhạt, khiến hình ảnh cô trở nên mơ hồ, không chân thực.
“Phó giám đốc Trần sắp xếp tôi qua thăm anh. Đây là Tiểu Phùng, hộ lý
do công ty để chăm sóc anh trong thời gian nằm viện.”
Thịnh Phương Đình gật đầu. Sớm nay thuốc mê hết tác dụng, anh đau
đầu không ngủ được, mãi đến khi trời sáng hẳn mới thiếp đi một lát, lúc này
chỉ thấy vô cùng mệt mỏi.
“Bác sĩ nói anh vẫn chưa ăn được, để tôi lau mặt giúp anh, sẽ dễ ngủ
hơn một chút.”
Chiếc khăn mặt ấm áp chạm nhẹ lên mặt khiến anh cảm nhận được sự
dịu dàng vô hạn. Đàm Tĩnh rất có kinh nghiệm chăm sóc người ốm, bàn tay
cô vừa êm ái lại nhẹ nhàng. Cô cùng Tiểu Phùng giúp anh trở mình nằm
nghiêng để ngủ cho thoải mái. Dường như dạ dày cũng không còn đau nữa,
anh lại ngủ thiếp đi.
Khi đến thay thuốc, y tá rất thân thiện với Đàm Tĩnh, còn cười hỏi cô:
“Cô là người nhà bệnh nhân à?”
“Không, tôi là đồng nghiệp.”
“À, vậy tôi hỏi chút, cô gái tối qua… cô gái rất xinh đẹp ấy, cũng là
đồng nghiệp của các cô, có phải bạn gái của bác sĩ Nhiếp không?”
Đàm Tĩnh sững người, đầu óc trở nên trống rỗng, mấy giây sau mới
nghe thấy giọng nói của mình như len qua kẽ răng: “Tôi không biết…”