Thịnh Phương Đình thấy buồn cười, nhưng vừa cười lại thấy bụng nhói
đau, còn chưa kịp cười hết cỡ đã chuyển thành nhăn nhó. Anh nói: “Đừng
rụt rè như vậy, ở công ty chúng ta là cấp trên cấp dưới, nhưng ở bệnh viện
tôi lại phiền cô chăm sóc cả ngày, tôi phải cảm ơn cô mới đúng. Còn nữa,
cảm ơn cô đã đưa tôi vào viện, trên xe cấp cứu tôi có tỉnh lại một lúc, liền
nhìn thấy cô.” Ngữ khí của anh vô cùng dịu dàng.
Đàm Tĩnh nói: “Không có gì, là điều tôi nên làm mà.” Dù là đồng
nghiệp bình thường cô cũng sẽ đưa đi viện, huồng hồ giám đốc Thịnh từng
giúp cô một việc lớn.
“Được rồi, cô về đi.”
Đàm Tĩnh cười: “Chào anh, mai gặp lại.”
“Mai gặp lại.” Thịnh Phương Đình cũng cười, nghĩ đến việc mai lại
được gặp cô, anh cảm thấy thật vui vẻ.
Đàm Tĩnh đi đón con rồi về nhà nấu cơm. Tôn Bình hớn hở hỏi: “Mẹ,
hôm nay mẹ không phải tăng ca à?”
“Ừ.” Đàm Tĩnh cũng rất vui, “Mười mấy ngày tới mẹ cũng không phải
tăng ca.”
Ngày nào cũng đến bệnh viện chăm sóc Thịnh Phương Đình coi như đi
làm, khi các bác sĩ giao ban xong, cô có thể về nhà, đây đúng là chuyến
công tác tuyệt vời. Công việc đơn giản, lại không phải tăng ca, có thể đón
Tôn Bình đúng giờ, hai mẹ con qua chợ mua đồ ăn rồi cùng về nhà ăn cơm.
Đàm Tĩnh đang bận rộn trong bếp, bỗng nghe thấy tiếng Tôn Bình ở
bên ngoài: “Bố về rồi.”
Đàm Tĩnh đang luôn tay đảo thức ăn chợt khựng lại, vội vàng tắt bếp
gas bước ra ngoài. Cô thấy Tôn Chí Quân râu ria đầy mặt, quần áo bốc mùi,
không biết mấy ngày rồi chưa thay nhưng anh ta không uống rượu. Nhìn
thấy cô, anh ta chỉ hỏi đúng một câu: “Tiền đâu?”