bếp thấy nước đậu tương đã xong, liền lấy bã ra để một bên để phơi. Cô rót
nước đậu tương ra cốc, quấy thêm một chút đường, rồi gọi: “Bình Bình, ăn
cơm thôi con.”
Tôn Bình trèo xuống khỏi chiếc sofa cũ kỹ, đi rửa tay rồi ngồi vào bàn,
ngoan ngoãn cầm đũa lên. Đàm Tĩnh vừa gắp thức ăn cho con vừa hỏi:
“Bình Bình, con nói gì với hạt đậu thế?”
“Con đang ước.”
“Ước?”
“Chị Mai Mai bảo, trong truyện cổ tích nước ngoài có một loại đậu thần
kỳ, có thể mọc cao đến tận trời. Chỉ cần ôm lấy thân cây trèo mãi lên cao là
sẽ gặp được người khổng lồ, còn có rất nhiều báu vật nữa… Muốn gì có
nấy.”
Đàm Tĩnh cười: “Thế Bình Bình muốn có gì nào?”
Bình Bình toét miệng cười: “Con muốn có một trái tim khỏe mạnh…
Mẹ, con muốn người khổng lồ thay cho con trái tim bị bệnh này bằng một
trái tim khỏe mạnh. Như thế con sẽ khỏi ốm, mẹ cũng không phải lo lắng
nữa.”
Đàm Tĩnh lòng đau như cắt nhưng vẫn gượng cười: “Bình Bình, mẹ
được cách. Mẹ sẽ nhờ bác sĩ chữa khỏi bệnh cho con.”
Vì đã hứa với Tôn Bình nên cuối tuần Đàm Tĩnh bảo với Thịnh Phương
Đình rằng cô phải đưa con đi thăm hai người bạn, sẽ không đến bệnh viện.
Thịnh Phương Đình vô cùng kinh ngạc, anh không ngờ cô đã kết hôn, càng
không thể ngờ cô còn có một đứa con. Trong thoáng chốc, anh bỗng thấy
hơi hụt hẫng, lòng trào lên một cảm giác khó tả. Anh không hiểu nhiều về
Đàm Tĩnh, cũng chưa hề hỏi han về cuộc sống riêng tư của cô, hồ sơ của
Đàm Tĩnh chỉ qua tay Thư Cầm, thậm chí anh còn chưa đọc sơ yếu lý lịch
của cô mà đã quyết định điều người này sang bộ phận Kế hoạch. Thật sự,
anh chẳng biết gì về cô cả.