Thư. Khi nhận điện, Nhiếp Vũ Thịnh thay đổi hẳn nét mặt, cô nghĩ, chắc vì
anh rất để tâm đến Giám đốc Thư.
Cô ấy và Nhiếp Vũ Thịnh mới thực sự xứng đôi, mọi cử chỉ hành động
đều là người cùng đi trên một con đường, chứ không như cô và Nhiếp Vũ
Thịnh, đã cách nhau trăm sông nghìn núi rồi. Có lẽ đời này kiế này, cô
không nên có bất cứ liên quan gì đến anh nữa.
Cát bụi lại trở về cát bụt, việc gì mình đã làm thì mình phải chịu trách
nhiệm. Cô chống tay lên trán, ngay cả sức để thở dài cũng không còn nữa,
giờ cô nên làm gì đây?
Cuối cùng cô lấy điện thoại ra gọi cho Thịnh Phương Đình. Lúc này
chắc anh đã truyền dịch xong, thông thường, anh nhất định sẽ nhân lúc này
mà check mail một lúc, tiện thể xem tin tức luôn.
Quả nhiên nhận được điện của cô, anh nói: “Tôi rảnh, cô qua đi.”
Thấy Đàm Tĩnh có việc muốn nói, anh hơi ngạc nhiên, vì cô đã xin nghỉ
để đưa con đi chơi. Vậy mà giờ cô lại gọi điện bảo có việc cần nói với anh,
ngữ khí không chỉ lo lắng mà còn đượm phần mệt mỏi. Anh nhớ hôm qua
lúc về cô vẫn rất vui vẻ, không biết đã xảy ra chuyện gì mà chưa đến hai
mươi tư tiếng cô đã thành ra thế này.
Khi nhìn thấy Đàm Tĩnh, anh hơi giật mình. Trong điện thoại cô có vẻ
mệt mỏi, nhưng giờ nhìn cô như biến thành một người khác vậy. Dáng đi
của cô hơi khập khiễng, lúc này anh mới nhận ra chân cô bị thương, nhìn
lớp băng bên ngoài, có lẽ vết thương rất lớn. Ánh mắt anh chuyển từ chân
lên gương mặt cô, chắc chắn cô đã khóc, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ. Anh hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Đàm Tĩnh không biết nên nói từ đâu, sau cùng Thịnh Phương Đình
đành phải kiên nhẫn hỏi từng câu một, rồi từ những câu trả lời hỗn loạn của
cô, tổng kết ra khó khăn cô đang gặp phải: “Con trai cô bị bệnh tim bẩm