NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 250

sinh, giờ đã nhập viện, nhưng hiện tại cô không có tiền đóng viện phí và
thuốc thang, hy vọng được ứng trước lương.”

Cô vẫn đang trong thời gian thử việc, phải mở miệng thế này chắc hẳn

đã bị ép đến đường cùng rồi.

Anh nghĩ một chút rồi nói: “Xin lỗi, công ty không có tiền lệ như vậy.

Tôi nghĩ dù tôi có xin giúp cô thì khả năng được phê chuẩn cũng rất nhỏ.”

Cô cúi đầu, khẽ nói: “Tôi biết, tôi chỉ muốn thử xem.”

Thật ra cô không hy vọng gì nhiều, nhưng chỉ cần có một cơ hội nhỏ, cô

cũng phải thử.

Thịnh Phương Đình bỗng cảm thấy không đành lòng. Trên thương

trường, anh trước nay đều sát phạt quyết đoán, chưa bao giờ để đối thủ có
bất cứ cơ hội phản kích nào. Trong cuộc sống, anh lạnh lùng lý trí, sắp xếp
mọi việc đều vô cùng có trật tự, nhiều lúc anh cảm thấy mình là người sống
theo lý trí nhiều hơn tình cảm. Nhưng không biết vì sao, a thấy ghét sự lý trí
đó của mình.

Thỉnh thoảng kích động một chút thì sao chứ?

“Thế này đi, tôi cho cô vay, ba vạn có đủ không?”

“Không, không cần đâu, Giám đốc Thịnh.” Đàm Tĩnh hoảng hốt nhìn

anh, “Xin lỗi, làm phiền anh rồi, lẽ ra tôi không nên đến đây.”

“Cô có thể trích một phần lương để trả tôi dần dần.” Anh nói, “Trẻ con

bị bệnh là việc đáng lo nhất, mà giờ lại cần nhập viện gấp. Tôi cho cô vay,
coi như cứu một mạng người, cũng như cô đã cứu tôi trong thang máy.”

“Tôi sợ tôi không trả được.” Đây là sự thật, sau thời gian thử việc liệu

cô có được ở lại công ty không vẫn là dấu hỏi lớn. Với mức lương hiện giờ,
để trả ba vạn tệ cô cũng phải không ăn không uống gần một năm. Huống hồ
bệnh của Tôn Bình giống như cái hang không đáy, cô làm sao dành dụm
được tiền cơ chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.