Cô y tá cầm điện thoại bị dọa cho chớp mắt liên hồi, cô chưa bao giờ
thấy Chủ nhiệm Phương nổi giận đến thế, đặc biệt là với bác sĩ Nhiếp. Chủ
nhiệm Phương nghiêng đầu, tỏ ý bảo cô ngắt máy, rồi tiếp tục chuyên tâm
mổ.
Nhiếp Vũ Thịnh bị mắng một trận té tát, lúc này mới nhớ hôm nay Chủ
nhiệm Phương có ca mổ đặc biệt, cú điện thoại này đúng là đã gọi không
đúng lúc. Bác sĩ Lý ở bên cạnh cũng nghe thấy tiếng Chủ nhiệm Phương
trong điện thoại, bèn nhìn Nhiếp Vũ Thịnh với ánh mắt đồng cảm, “Anh
cũng thật là, bận quá lú lẫn rồi à?” Nhiếp Vũ Thịnh cười khổ, không phải
anh bận đến lú lẫn, mà lúc nào cũng vậy, hễ gặp Đàm Tĩnh là anh lại lú lẫn.
Nhưng ngay lập tức, anh lại bận tối mắt. Xe cấp cứu chở tới một đứa trẻ
mới mười tuổi, chơi ở công trường nơi bố làm việc, trượt chân ngã xuống
hố xi măng cốt thép chưa khô, bị bốn sợi thép đâm vào người, làm tổn
thương nhiều bộ phận nội tạng. Khoa ngoại hội chẩn, mở ra thì thấy một sợi
thép chọc ngay phía dưới tim. Một chủ nhiệm khoa Tim đang làm phẫu
thuật đặc việt, một chủ nhiệm khác đang đi họp dưới tỉnh khác, một chủ
nhiệm đang học bồi dưỡng ở nước ngoài, còn một chủ nhiệm nữa lại cũng
đang trong phòng mổ. Chủ nhiệm khoa Ngoại không nghĩ nhiều, liền hỏi
ngay: “Nhiếp Vũ Thịnh đâu, vừa rồi không thấy cậu ấy trong phòng Cấp
cứu, mau gọi đến phẫu thuật tim đi.”
Ngoài mấy vị đức cao vọng trọng, trong lớp trẻ, người có kỹ thuật mổ
tim giỏi nhất có lẽ chỉ có Nhiếp Vũ Thịnh. Trong phòng mổ, chỉ riêng
người phụ trách của mỗi khoa đã có đến bốn năm người, Nhiếp Vũ Thịnh
được gọi đến, lập tức chăm chú nghĩ cách rút sợi sắt ra. Vị trí của sợi sắt đó
rất hiểm, chỉ cần động nhẹ là có thể tổn thương đến tim. Anh phối hợp với
bác sĩ phụ trách lồng ngực, cẩn trọng từng bước, rút sợi sắt ra. Đến khi xử
lý xong vết thương phía dưới tim cho bệnh nhân, anh mới nhận ra toàn thân
mình đã ướt đẫm mồ hôi.