“Giường số 39.”
Phàm là những giường có số đuôi “9” đều là giường bổ sung, bệnh viện
quanh năm chật ních người, không bao giờ sắp xếp hết được những ca xếp
hàng chờ mổ, đến nỗi phải kê thêm giường cho bệnh nhân ngoài hành lang.
Năm ngoái bệnh viện đã xây thêm một tòa nhà nhưng vẫn không đủ.
Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy rất mệt mỏi, đứng liền ba tiếng trên bàn mổ,
cơm tối chưa kịp ăn, còn phải gặp Đàm Tĩnh.
Anh cảm thấy gặp Đàm Tĩnh còn tổn hao tâm lực hơn bất cứ ca mổ
phức tạp nào. Mỗi lần nhìn thấy cô, anh lại ước giá như mình chưa từng
quen biết cô.
Điều khiến Nhiếp Vũ Thịnh bất ngờ là, trong phòng ngoài Đàm Tĩnh và
Vương Vũ Linh ra, còn có Thịnh Phương Đình. Nhiếp Vũ Thịnh nhớ người
này là đồng nghiệp bị xuất huyết dạ dày của Thư Cầm, chính anh đã tìm
người để sắp xếp cho anh ta nhập viện. Thịnh Phương Đình vẫn mặc quần
áo bệnh nhân, thấy Nhiếp Vũ Thịnh, anh ta khách sáo nói: “Bác sĩ Nhiếp,
tôi còn chưa cảm ơn anh!”
Anh đành bắt tay Thịnh Phương Đình, Thịnh Phương Đình nghe nói
anh là bác sĩ điều trị chính cho Tôn Bình, lập tức quay sang bảo Đàm Tĩnh:
“Bác sĩ Nhiếp rất giỏi, cô yên tâm.”
Đàm Tĩnh không lên tiếng, Nhiếp Vũ Thịnh cúi người nhìn bản điện
tâm đồ trên thiết bị, lại quay sang hỏi y tá mấy câu, chưa kịp viết dặn dò thì
nghe có tiếng giày cao gót. Rồi có người đẩy cửa ra, một giọng nói ngọt
ngào vang lên: “Bác si Nhiếp, bạn gái anh đến đưa cơm cho anh này.”
Thư Cầm cầm hộp bánh chẻo, mỉm cười đứng sau cô y tá đẩy cửa vào,
vừa nhìn rõ những người có mặt trong phòng, cô bất giác ngẩn người,
Thịnh Phương Đình bèn lên tiếng chào trước: “Giám đốc Thư!”