“Giám đốc Thịnh!” Cô nhìn Thịnh Phương Đình mặc quần áo bệnh
nhân, rồi lại nhìn vẻ mặt tiều tụy của Đàm Tĩnh, hoàn toàn không hiểu
chuyện gì đang xảy ra.
“Con trai Đàm Tĩnh nhập viện rồi, tôi qua thăm.” Thịnh Phương Đình
nói ngắn gọn.
“Ồ!” Thư Cầm quan tâm hỏi, “Cháu bị sao vậy? Có nghiêm trọng
không?”
“Chúng ta đừng chen chúc ở đây nữa.” Nhiếp Vũ Thịnh bảo Thư Cầm,
“Em đợi anh ở văn phòng.”
Anh không thích Thư Cầm và Đàm Tĩnh cùng đứng trong một căn
phòng, đặc biệt là ở trước mặt anh, nó khiến anh có cảm giác như mình
phản bội gì đó vậy. Rõ ràng anh và Đàm Tĩnh đã kết thúc từ lâu, rõ ràng
Thư Cầm cũng không phải loại người nhỏ nhen. Nhưng anh vẫn cảm thấy
không nên để hai người phụ nữ này đứng cạnh nhau, đặc biệt là trước mặt
anh.
“Giám đốc Thịnh cũng tới văn phòng tôi ngồi một lát đi.”
“Thôi, tôi phải về phòng đây, lát nữa y tá sẽ đến đo nhiệt độ và huyết
áp.”
Thư Cầm theo anh đến văn phòng, Thịnh Phương Đình cũng về phòng.
Trước khi đi Nhiếp Vũ Thịnh liếc thấy Đàm Tĩnh đã bình tĩnh hơn nhiều,
cũng không còn tuyệt vọng như hồi chiều nữa. Cô lặng lẽ ngồi cạnh giường,
chăm chú vuốt cánh tay đang truyền dịch, để thứ chất lỏng lạnh lẽo kia
được ấm hơn. Anh thầm nhủ, rốt cuộc mình đang nghĩ gì vậy? Tại sao một
việc đã kết thúc, đã rõ ràng, anhhiến nó trở nên rối loạn thế này?
Thư Cầm không nhận ra anh có gì khác lạ, với cô, Nhiếp Vũ Thịnh lúc
nào cũng như vậy, uể oải, ngại nói chuyện. Hơn nữa lúc đến cô còn nghe
nói anh vừa xong một ca mổ quan trọng. Phóng viên vẫn chưa đi, đứa trẻ bị
ngã ở công trường vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.