ngoài nhiều, với cả bánh chẻo đưa đến viện, nếu nguội anh có thể cho vào
lò vi sóng hâm lại rồi ăn.”
“Thế nào cũng được.” Anh mở cửa đi ra ngoài nói với Thư Cầm. “Anh
đang nói chuyện với người nhà bệnh nhân, không có việc gì thì anh ngắt
máy trước đây.”
“Cũng được, vậy em đi siêu thị mua đồ. Tạm biệt anh!”
“Chào em.”
Anh ngắt máy, định thần, quay người lại, vừa đúng lúc thấy Đàm Tĩnh
đi ra, sắc mặt cô vẫn tái nhợt như vậy, nhưng giọng nói không còn run nữa.
Dường như vừa hạ một quyết tâm lớn, cô rất bình tĩnh nói với anh: “Cảm
ơn anh, bác sĩ Nhiếp, tôi sẽ đi gom tiền ngay, phiền anh làm thủ tục nhập
viện trước giúp tôi.”
Rồi không đợi anh nói gì, cô quay người đi ra ngoài hành lang, bóng cô
đổ một đường dài thật dài dưới ánh sáng của những ngọn đèn sáng cả ngày
lẫn đêm. Anh nhìn theo bóng lưng cô, hiu quạnh tựa ngọn cỏ dại trong làn
gió thu, mỏng manh đến mức cảm giác chỉ cần chạm nhẹ vào là có thể vỡ
vụn.
Kỳ thực, khi đi ra Đàm Tĩnh không hề có bất cứ cách nào để xoay tiền.
Cô ngồi lại một lúc trong vườn hoa bệnh viện, nhưng có rất nhiều người đi
qua đi lại, khiến cô không thể bình tĩnh được. Cô điểm lại hết một lượt tất
cả người thân và bạn bè. Người thân… Từ khi mẹ qua đời, người bạn thân
nhất của cô là Vương Vũ Linh, mà cửa hàng bánh ngọt sắp khai trương đã
ngốn hết sạch tiền tiết kiệm của cô ấy và Lương Nguyên An. Vừa rồi, suýt
nữa cô đã thốt ra một câu đáng sợ, chỉ một chút nữa thôi, nếu Nhiếp Vũ
Thịnh không có điện thoại. Khi anh nhận điện, cô thầm cảm thấy may mắn,
những đau khổ trong cuộc đời đã khiến cô trở nên ù lì chậm chạp, nhưng cô
vẫn đoán được ai vừa gọi tới, là bạn gái của bác sĩ Nhiếp, người phụ nữ mà
cô y tá nói là rất xinh đẹp, người đã phỏng vấn cô vào công ty, Giám đốc