Trong lúc này, Nhiếp Vũ Thịnh của cô giống hệt như cậu thiếu niên
giẫm lên lớp lớp hoa rơi tiến về phía cô mười năm trước, băng qua những
cách trở về thời gian và không gian mà hôn cô một lần nữa, như thể mọi
chuyện trước đây đã quay trở lại, như thể chưa từng có cuộc chia ly, như thể
một nửa linh hồn mất đi nay mới tìm lại được
Cô khóc đến nỗi không ngẩng đầu lên được, anh ôm cô trong không
gian nhỏ hẹp, như đang dỗ dành một ứa trẻ, cũng không biết phải ôm thế
nào cho đúng. Cô chỉ biết nắm lấy sợi dây sau gáy anh mà khóc nức nở.
Bao năm qua, cô đã phải chịu đựng bao ấm ức, nếm trải bao khó khăn, tuy
mọi việc đều có thể xảy ra, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Nhiếp Vũ
Thịnh.
Rất nhiều lần cô tự dối mình rằng, Nhiếp Vũ Thịnh sẽ không trở lại, dù
có trở lại thì anh cũng đã hận cô đến tận xương tuỷ. Cắt đứt chút hi vọng
cuối cùng lại khiến cô dễ chịu hơn phần nào. Nhưng số mệnh nhất định
không buông tha, dù cô vẫy vùng thế nào chăng nữa, cũng chỉ như con kiến
rơi vào lưới nhện, càng giãy giụa càng lún sâu, càng khiến mình bị trói chặt
hơn.
Đã đủ chưa? Đến giờ cũng đủ rồi phải không? Mọi thứ mà cô phải chịu,
cho dù việc năm đó có báo ứng thật thì cứ đổ lên đầu cô là được rồi. Cô khổ
sở chịu đựng bao lâu như vậy là đủ rồi chứ? Cô vừa khóc vừa hôn Nhiếp
Vũ Thịnh, hôn lên chiếc cằm sưng tấy của anh, hôn lên khoé môi anh, hôn
lên mắt anh… Cô nhớ anh biết chừng nào, nhớ gương mặt này biết chừng
nào, dù ở trong giấc mơ của cô, anh chưa bao giờ rõ ràng như thế này.
Hãy để cô buông thả bản thân trong lúc này thôi, hãy cho cô chìm đắm
trong lúc này thôi, dù đây chỉ là uống rượu độc để cắt cơn khát, cô cũng
chấp nhận.
Vào khoảnh khắc tâm trạng rối loạn nhất, chợt một cơn gió thổi bay tấm
rèm, vừa hay hất phải chiếc đĩa ngâm mấy hạt đậu trên bệ cửa sổ, khiến nó
rơi xuống đất “xoảng” một tiếng. Nhiếp Vũ Thịnh bỗng sực tỉnh, Đàm Tĩnh