NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 307

“Cô lấy đâu ra tiền mà làm phẫu thuật cho con?”

Cô bị tát đến choáng váng đầu óc, y tá trưởng kéo cô sang một bên, sau

đó Nhiếp Vũ Thịnh đến. Cô chưa bao giờ thấy một Nhiếp Vũ Thịnh như
vậy, anh phẫn nộ xông thẳng tới, giáng cho Tôn Chí Quân một cú đấm.

Trước nay anh chưa bao giờ đánh người, hồi trung học, tuy Nhiếp Vũ

Thịnh không phải học sinh gương mẫu, nhất nhất tuân thủ nội quy nhưng
anh chưa hề gây sự đánh nhau. Đặc biệt sau khi gặp lại, cô luôn thấy anh
lạnh lùng đến đáng sợ. Có thể đó là trạng thái nghề nghiệp của bác sĩ, cũng
có thể sau bảy năm tính tình anh đã thay đổi. Sau khi gặp lại, anh lúc nào
cũng xa cách, lãnh đạm như vậy.

Vì thế khi Nhiếp Vũ Thịnh tung cú đấm đó, ngoài ngạc nhiên, cô còn

thấy đau lòng. Tại sao Nhiếp Vũ Thịnh đánh Tôn Chí Quân? Là vì cô bị
đánh. Cô tưởng rằng, từ lâu đối với cô, anh chỉ còn nỗi căm hận, nhưng tại
sao anh lại hận cô đến vậy?

Vào cái đêm mưa gió ấy, khi anh đau lòng tuyệt vọng lao xuống núi,

thật ra cô đã đứng trong mưa khóc đến tan nát ruột gan.

Ý nghĩa duy nhất của ba chữ Nhiếp Vũ Thịnh, với cô mà nói, là người

đầu tiên cô yêu, cũng là người cô yêu nhất.

Nhưng cô lại không thể yêu.

Có quá nhiều chuyện đã xảy ra, bản thân cô cũng không biết phải nói

sao cho hết. Suốt một thời gian dài cô đã muốn đi tìm Nhiếp Vũ Thịnh để
nói lời xin lỗi.

Điều duy nhất cô có thể nói với anh chỉ còn hai chữ xin lỗi đó thôi.

Cô nhìn vào gương, tự nói với chính mình, đủ rồi.

Nếu tương tư là một món nợ thì đến giờ cũng đã trả hết, trả đủ rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.