Cô bị sốt cao, cơ thể vốn dĩ đã yếu ớt, đầu rất đau, mới nhắm mắt được
một chốc lại mở ra. Đứa trẻ kia khóc dữ quá, cuối cùng bị trớ, bố mẹ nó
phải cuống cuồng ôm lấy con gọi bác sĩ, bác sĩ tới xem bảo phải nhập viện.
Đứa bé đi rồi, cả phòng yên tĩnh hơn hẳn, Đàm Tĩnh nhắm mắt nghỉ
ngơi một lúc, đột nhiên một ngón tay lành lạnh chạm vào mu bàn tay cô.
Đàm Tĩnh giật mình tỉnh dậy mới biết, thì ra thuốc truyền đã hết, y tá đang
rút kim truyền ra. Té ra cô đã ngủ được một lúc, nhưng ai gọi y tá cho cô?
Nhiếp Vũ Thịnh đứng cạnh đó không xa, cô phải giữ miếng băng trên
mu bàn tay một lúc để cầm máu. Anh tiến lại nói: “Tôi có chuyện muốn nói
với cô.”
Thật ra cũng chẳng có chuyện gì, anh chỉ cảm thấy cô không biết chăm
sóc cho bản thân. Lúc tối nhận được điện thoại gọi đến cấp cứu, ngang qua
phòng Theo dõi thì nhìn thấy cô.
Một mình ngồi trong phòng truyền dịch, đến dáng ngủ cũng mệt mỏi
như vậy. Môi cô gần như cắt không ra máu, có lẽ vì sốt nên bờ môi tái nhợt
khô lại, bong cả ra. Thuốc truyền sắp hết, nhưng cô không hề có dấu hiệu
tỉnh lại. Nếu không rút kim kịp thời sẽ bị hồi huyết, nên anh đến phòng trực
ban gọi y tá.
Đàm Tĩnh không biết anh định nói gì với mình, nhưng phòng Theo dõi
nà không phải chỗ để trò chuyện. Cô vừa giữ miếng băng vừa đứng dậy.
Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Vào xe tôi.”
Bãi đỗ xe vắng tanh, bảo vệ trực ban đang gật gù trong trạm gác, buổi
tối ở đây cũng không nhiều xe, phần lớn là của bác sĩ trực ban, nên rất rộng
và yên tĩnh, Nhiếp Vũ Thịnh mở cửa xe cho cô, nhiều lúc những tiểu tiết ấy
có thể cho thấy xuất thân gia giáo của anh, lúc nào cũng nhớ giữ phong độ.
Thật ra Nhiếp Vũ Thịnh cũng chưa nghĩ xong những điều muốn nói với
Đàm Tĩnh, vì vậy sau khi đóng cửa xe, anh trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Ai
khám?”