NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 308

Cô dùng khăn ấm đắp lên mặt, lệnh cho bản thân phải quên Nhiếp Vũ

Thịnh một lần nữa.

Vương Vũ Linh đợi mưa tạnh hẳn mới về, khi cô đi, Đàm Tĩnh đã bắt

đầu ngạt mũi, đau đầu. Vương Vũ Linh không yên tâm, nhưng Đàm Tĩnh
nói: “Chỉ bị ngấm mưa nhiễm lạnh một chút thôi, ngày mai là khoẻ ấy mà.”

Đến tối, khi sắp đến giờ tắt đèn, Đàm Tĩnh cảm thấy toàn thân mềm

nhũn, cô ra chỗ y tá mượn cặp nhiệt độ đo thử, ba mươi chín độ. Y tá trực
nói: “Chị đừng cố, mau đi khám đi!”

“Tôi chỉ cảm lạnh thôi mà…”

“Cảm lạnh lại càng không được ở trong phòng bệnh, chị mau đi khám

đi, bệnh nhân trong phòng bệnh đều rất yếu, phải phòng truyền nhiễm.”

Đàm Tĩnh đành nhờ y tá chăm sóc Tôn Bình, còn mình lần xuống

phòng khám. Bác sĩ hỏi han cặn kẽ, chẩn đoán rằng bị cảm mạo phong hàn,
thấy cô sốt cao quá, liền kê đơn truyền nước hai ngày. Bác sĩ còn dặn:
“Hôm nay truyền một túi, uống thêm thuốc hạ sốt, ngày mai truyền thêm
kháng sinh.”

Đàm Tĩnh đi lấy thuốc, rồi truyền nước, đã sắp đến nửa đêm.

Người trong phòng Theo dõi không nhiều, nửa đêm những người còn ở

phòng Cấp cứu truyền nước đã phần đều là trường hợp khẩn cấp. Có đứa trẻ
khóc dữ quá, bố mẹ phải cầm chai truyền dịch đi qua đi lại dỗ dành.

Đàm Tĩnh thấy đầu như sắp nổ tung, lại không biết Tôn Bình trong

phòng bệnh ra sao, nửa đêm không có người thân nào bên cạnh, cũng chẳng
có ai giúp được cô. Tôn Chí Quân bị cảnh sát dẫn đi rồi, điều cô lo lắng
nhất là ca mổ của Tôn Bình phải làm sao đây, bệnh viện còn đồng ý làm
phẫu thuật không? Nếu không làm thì bệnh của Tôn Bình có kéo dài được
nữa không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.