NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 357

Thịnh phải trốn học về đưa cô vào viện. Sau khi xuất viện nửa tháng, Đàm
Tĩnh mới lấy hết dũng khí về nhà thu dọn di vật của mẹ.

Tài sản mẹ để lại không nhiều, bao năm nay hai mẹ con nương tựa nhau

mà sống, Đàm Tĩnh cũng biết một mình mẹ lo cho cô ăn học không dễ dàng
gì, chẳng tiết kiệm được nhiều. Cô cầm vài quyển sổ tiết kiệm và giấy
chứng tử đi khắp các ngân hàng rút tiền ra. Mỗi lần rút một khoản là mỗi
lần nước mắt rơi. Số tiền còn lại không đủ cho cô tiếp tục học đại học.
Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Sau này anh nuôi em.”

Nghe anh khẳng định đầy tự tin như thế, cô chợt thấy ngọt ngào trong

dạ, liền hỏi: “Anh vẫn là sinh viên, lấy gì nuôi em?”

“Em coi thường anh quá đấy!”

Bị cô nói vậy, nghỉ hè anh liền đi quảng cáo nước uống. Hồi đó cạnh

tranh trên thị trường nước giải khát chưa thật ác liệt, phương thức quảng
cáo sản phẩm phố trên chưa phổ biến, anh dựng một điểm trưng bày hàng,
thuê vài bạn học, bận rộn cả mùa hè, trừ tiền nguyên liệu, lương nhân viên,
tiền vốn và nhiều khoản khác, cũng kiếm được gần một vạn tệ. Anh mua
cho cô một chiếc ghim cài áo, còn lại đều gửi hết vào tài khoản cho cô làm
sinh hoạt phí học kỳ sau.

“Tại sao anh lại tặng em ghim cài áo?”

“Vì anh muốn thứ gần với trái tim em nhất là của anh tặng.

Những lời đường mật giữa hai kẻ yêu nhau, có ngọt đến đâu cũng

không chê ngấy đâu nhỉ?

Chính vì lần làm thêm trong hè ấy mà ông Nhiếp Đông Viễn phát hiện

ra con trai mình đang yêu. Giám đốc Marketing cảm thấy cách quảng cáo
trên phố kia rất có hiệu quả, bèn coi đó là ví dụ điển hình báo cáo lên trên.
Phó tổng giám đốc phụ trách kinh doanh ngành hàng tiêu dùng nhanh cuối
cùng nhận ra người trong ảnh là con trai bảo bối của ông chủ. Lúc này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.