NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 402

thấy lòng mình rối bời. Còn về chiếc áo của Thịnh Phương Đình, cô quyết
định sẽ đem đi giặt khô rồi trả anh sau.

Hôm sau khi đi làm cô tiện thể đem áo ra hiệu giặt khô. Tiệm giặt khô

của khu chung cư đã mở cửa từ tám giờ, khi nhận đồ, nhân viên tiệm kiểm
tra túi áo theo thông lệ, nào ngờ lại tìm thấy ví tiền: “Ồ, ví tiền của chồng
chị phải không? Quên bỏ ra này.”

Thư Cầm cũng không ngờ trong túi có ví tiền, cô nhận lấy mở ra xem,

thấy bên trong ngoài tiển và thẻ tín dụng còn có một chiếc chìa khoá. Hình
dáng của chiếc chìa khoá này rất quen thuộc, vừa nhìn qua, cô bỗng thấy
lòng chua xót, nước mắt chỉ chực trào ra. Đó là chìa khoá cửa của ngôi nhà
hồi trước, nói là nhà, thật ra là phòng thuê. Có điều, trong mắt đôi tình nhân
trẻ vô tư vô lự thì đó quả thật là nơi ấm áp nhất, chứa đựng những ký ức
ngọt ngào nhất. Không ngờ anh vẫn giữ đến tận bây giờ.

Thư Cầm ngẩn ngơ nhìn chiếc chìa khoá hồi lâu, mãi đến khi bắt gặp

ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên tiệm giặt khô, cô mới vội vàng gập chiếc
ví lại cất vào túi, nhủ bụng đến công ty sẽ trả cho Thịnh Phương Đình.

Buổi sáng, tuy sếp vắng mặt, nhưng công ty đang tiến hành tập huấn

cho nhân viên nên cô cũng rất bận, đến trưa mới có thời gian rảnh tìm
Thịnh Phương Đình trả ví. Thư Cầm làm như không có chuyện gì, chỉ nói:
“Ngại quá, tôi đem áo đi tiệm giặt khô, đến hiệu giặt khô mới phát hiện có
ví tiền, đáng ra tối qua phải trả anh rồi.”

Thịnh Phương Đình cười: “Không sao, hôm qua muộn quá nên ngại

không gọi cho cô, về nhà mới nhớ ví tiền bỏ trong túi áo vest, đành bảo lái
xe đợi rồi lên nhà lấy tiền. Trí nhớ tôi dạo này chán thật, may mà không
quên cả di động và chìa khoá, bằng không dù là sáng sớm cũng phải gọi
điện làm phiền cô rồi.”

Khách khí đến xa lạ.

“Tôi phải xin lỗi mới đúng.” Thư Cầm nói, “Để tôi mời anh ăn trưa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.