nhẹn cởi áo vest choàng lên vai cô. Thư Cầm ngại ngùng cảm ơn: “Tôi
không sao, anh mới ra viện, đừng để bị lạnh.”
Thịnh Phương Đình nửa đùa nửa thật: “Tuy tôi mới ra viện nhưng cô lại
vừa thất tình, tôi nên chăm sóc cô chứ.”
Không hiểu tại sao, Thư Cầm cảm thấy câu nói này hơi chói tai. Thịnh
Phương Đình lại cười: “Xin lỗi, tôi không nên nói như vậy. Nhưng cô biết
đấy, đôi khi tôi cũng không kìm được đố kỵ.”
Xe tới, anh mở cửa sau cho Thư Cầm, cô lên xe, định trả áo cho anh,
nào ngờ anh lại mở luôn cửa trước, ngồi vào ghế phụ lái, thản nhiên hỏi:
“Về nhà cô trước nhé?”
Thư Cầm nói: “Tự tôi gọi xe về là được rồi. Hôm nay anh vừa ra viện,
về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Mẹ tôi nói, nếu ở cùng phụ nữ quá mười giờ tối thì người đàn ông phải
có trách nhiệm và nghĩa vụ đưa cô ấy về nhà, bằng không rất mất phong độ.
Cô không định hại tôi mất phong độ đấy chứ?”
Thư Cầm đành cười trừ rồi nói địa chỉ cho lái xe. Cũng may chỗ ở của
cô không xa lắm, khi đến nơi Thịnh Phương Đình còn dặn cô lên tới nhà
nhớ nhắn tin cho anh rồi mới bảo lái xe đi. Bước vào thang máy, Thư Cầm
mới sực nhớ ra mình vẫn khoác áo của anh, quên mất chưa trả.
Anh đã quen chăm sóc cô như vậy, hồi ở Mỹ, ban đầu cô cũng từng cảm
động vì sự chăm sóc đó. Bao năm nay, tuy Nhiếp Vũ Thịnh cũng rất phong
độ, nhưng khi hai người bên nhau, chủ yếu vẫn là cô chăm sóc anh. Hơn
nữa, vì công việc cạnh tranh ác liệt đã khiến tính cách cô càng ngày càng
mạnh mẽ, căn bản không nghĩ mình cần được chăm sóc, thậm chí trong
nhiều trường hợp cô còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông. Nhưng đêm nay dường
như đã quay lại tình cảnh hồi còn ở Mỹ, lúc nào cũng có người chăm sóc cô
chu đáo. Thư Cầm không biết cảm giác đó rốt cuộc là tốt hay xấu, cô chỉ