NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 42

Thư Cầm thở dài, Nhiếp Vũ Thịnh lúc này mới nhìn cô, hỏi: “Sao thế?”

“Tôi sắp không kiên trì nổi nữa rồi.” Thư Cầm úp mặt vào đôi bàn tay,

“Nhiếp Vũ Thịnh, nói cho tôi biết đi, bao nhiêu năm nay, làm sao anh kiên
trì được thế?”

Đuôi mắt Nhiếp Vũ Thịnh giật giật, anh cười gượng gạo, nói: “Cái gì

mà kiên trì với không kiên trì, tại tôi chưa gặp người nào thích hợp, hơn nữa
cũng đang giận ông bố tôi thôi, thực ra từ lâu tôi đã...” Anh thoáng khựng
lại trong tích tắc, rồi nói tiếp, “Từ lâu tôi đã chẳng còn coi trọng chuyện gì
nữa rồi, nếu thực sự gặp được một cô gái tốt, tôi sẽ kết hôn.”

Thư Cầm bỏ tay xuống, liếc anh một cái, nói: “Đây mới là gạt người.”

“Là thật đấy.”

“Thế tôi là người con gái tốt đây, anh có chịu lấy tôi không?”

Nhiếp Vũ Thịnh chẳng buồn nhìn cô, chỉ nói “Cô đã kiên trì bấy nhiêu

năm, làm sao lấy tôi được.”

“Tôi sắp không chờ đợi nổi nữa rồi.” Thư Cầm buồn bã nói, “Có lúc tôi

thấy không phải mình yêu anh ta, chỉ là chờ đợi thành quen rồi mà thôi.”

Nhiếp Vũ Thịnh không nói gì, anh hơi mơ màng, có lẽ từ lâu anh cũng

đã không còn yêu Đàm Tĩnh nữa, chỉ là chờ đợi thành quen rồi mà thôi. Thế
nhưng thói quen này luôn khiến cho trái tim anh âm ỉ đau.

Đưa Thư Cầm về đến nhà, cô còn trịnh trọng bắt tay anh: “Chuyện hôm

nay, cảm ơn anh nhé! Anh đúng là bia đỡ đạn vô địch, đẹp trai ngời ngời,
nghề nghiệp lại hoành tráng, ai đi xem mặt gặp phải anh cũng tự xấu hổ rút
lui hết. Bác sĩ Nhiếp, lần sau nếu họ bắt tôi đi xem mặt nữa, anh nhất định
phải cứu tôi đấy.”

Nhiếp Vü Thịnh đã quen với kiểu ăn nói linh tinh cợt nhả của cô nên chỉ

mỉm cười đáp lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.