NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 40

Cô phải là một đóa hoa được bày trong lồng kính, được chăm sóc, được

bảo vệ chu đáo.

Chứ không phải là, biến thành bộ dạng ngày hôm nay.

Chuông điện thoại reo, anh lấy làm may mắn khi giờ này có điện thoại

gọi tới, giúp anh chấm dứt dòng suy nghĩ miên man này. Có lẽ ở bệnh viện
có việc gì gấp, Nhiếp Vũ Thịnh cầm điện thoại lên, trông thấy dãy số hiển
thị trên máy, anh ngây ra một thoáng rồi nghe máy.

“Nhiếp Vũ Thịnh anh nợ tôi, lần này anh mà không cứu tôi, thì tôi chết

chắc mẹ nó rồi!”

Đầu bên kia vang lên tiếng nhạc du dương, khiến cho giọng của Thư

Cầm càng thêm phần đay nghiến, lần trước cô gọi điện đến kêu cứu, nhạc
nền là nhạc rock ầm ĩ điếc tai, lần này không ngờ đã có tiến bộ. Anh đưa
điện thoại ra xa một chút, rồi mới nói: “Cô không cần hét to thế, tôi nghe
được, còn nữa, con gái nhà lành khi nói chuyện không được chửi bậy. Món
ân tình tôi nợ cô đã trả từ lâu rồi, hơn nữa tôi cảnh cáo cô, cô mà còn như
thế nữa tôi sẽ cúp điện thoại đấy.”

“Được rồi, được rồi, bác sĩ Nhiếp, tôi xin anh đấy, lương y như từ mẫu,

nể tình cảm hoạn nạn có nhau bao nhiêu năm nay của chúng ta, anh mau
đến cứu tôi đi.”

“Lần này là ở đâu đây?”

“Nhà hàng Khải Duyệt.”

“Được rồi, khoảng nửa tiếng nữa tôi đến.”

“Bác sĩ Nhiếp anh đúng là thiên thần áo trắng!” Giọng Thư Cầm trở nên

vô cùng ngọt ngào, “Tôi nhắn tin cho anh tên phòng riêng nhé!” Qua điện
thoại cũng có thể tưởng tượng được cô đang mừng rỡ thế nào, có lẽ cô
không ngờ rằng anh lại đồng ý nhanh như vậy. Thực ra lần này là cô gặp
may, anh không muốn ở nhà một mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.