NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 439

những thứ cô tưởng rằng đã mất từ lâu, có những thứ cô tưởng rằng đã chết
rồi. Cô chôn vùi tuổi thanh xuân, giấu kín nỗi lòng, cô ép mình phải quên,
quên đi tất cả những gì cô từng có.

Nhưng luôn có những thứ không thể che giấu được, giống như những

mầm đậu này, chỉ cần ngâm mình trong nước, có đủ nước và nhiệt độ thích
hợp, chúng sẽ tự đâm chồi bén rễ. Có điều những mầm đậu này chỉ được
mọc trong nước, chúng đã chủ định không thể cắm rễ vào đất, càng không
thể “đơm hoa kết trái” được.

Giờ đây đậu đã nảy nầm, nhưng họ không thể nào quay về với nhau

được nữa.

“Mẹ ơi…”

Nghe thấy tiếng Bình Bình sau lưng, biết con đã tỉnh dậy, Đàm Tĩnh vội

vàng lau nước mắt, quay lại hỏi: “Sao vậy con?”

“Con muốn uống nước…”

“Ngoan nào, bác sĩ dặn tạm thời con chưa được uống nước.”

“Là bác sĩ Nhiếp dặn hả mẹ?”

Đàm Tĩnh thoáng khựng lại rồi đáp: “Không phải, là bác sĩ Phương dặn.

Con còn nhớ bác sĩ Phương không? Chính là ông có mái tóc hoa râm đấy.”

“Con nhớ ạ.” Bình Bình đáp, “Trong phòng phẫu thuật, ông ấy và chú

gây mê đã dạy con đếm số… Con đếm đến ba thì ngủ mất.”

“Ừ.”

“Mẹ ơi miệng con khô lắm…”

“Mẹ dùng tăm bông lau miệng cho con nhé?”

“Vâng ạ…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.