“Đi thôi.” Thịnh Phương Đình nói, tiện tay ném luôn chai nước còn
uống dở vào thùng rác.
Khi lái xe quay vào thành phố, Thịnh Phương Đình trở về đúng tốc độ
cho phép, hơn nữa vẻ mặt còn hết sức bình tĩnh, như đã lấy lại phong thái
lịch sự nho nhã, khiến Đàm Tĩnh cứ ngỡ Thịnh Phương Đình đua xe vừa
nãy chỉ là ảo giác của cô. Đưa cô đến bệnh viện, Thịnh Phương Đình nói:
“Tôi không lên đâu, cô chăm sóc cháu cho tốt nhé.”
“Cảm ơn anh, Giám đốc Thịnh.” Đàm Tĩnh vẫn cảm thấy vô cùng ái
ngại, “Lần này đúng là rước thêm phiền phức cho anh rồi.”
Thịnh Phương Đình chỉ mỉm cười, lái xe đi mất.
Khi đợi đèn đỏ ở ngã tư, Thịnh Phương Đình cầm điện thoại lên xem,
do anh chỉnh sang chế độ rung nên để lỡ một cuộc gọi đến, là của Thư Cầm.
Anh dùng bluetooth gọi lại: “Sao thế? Có chuyện gì à?”
“Mark.” Sau khi từ Mỹ trở về, đây là lần đầu tiên Thư Cầm gọi anh như
thế, “Anh rảnh không, đi ăn tối với em nhé?”
“Ok, em có đề xuất quán nào không?”
“Gần khu nhà anh có một quán Thượng Hải, ngon ra phết đấy.”
Thư Cầm nói cho anh biết địa điểm, Thịnh Phương Đình không mấy
rành đường, tìm đi tìm lại, cuối cùng đến nơi còn muộn hơn cả Thư Cầm.
Quán ăn này không lớn lắm, chủ quán là một đôi vợ chồng già người
Thượng Hải, ông chủ đích thân đứng bếp, nên tất cả các món đều đúng kiểu
Thượng Hải, canh đậm tương cay, vô cùng hấp dẫn.
Thư Cầm hỏi Thịnh Phương Đình: “Chuyện nhỏ như vậy, việc gì phải
kiên quyết từ chức? Chủ tịch đã nói với anh rồi, công ty có thể phá lệ giữ
chỉ cần anh bằng lòng ở lại.”
Thịnh Phương Đình không khỏi bật cười: “Vì anh tìm được một chỗ
khác tốt hơn, em tin không?”