Thư Cầm cũng không phải chưa từng nghĩ đến, có thể Thịnh Phương
Đình chỉ tìm một cái cớ để từ chức hòng nhảy việc, nhưng trực giác mách
bảo cô rằng không phải như vậy. Cô nói: “Dựa vào năng lực của anh, tìm
một vị trí có mức lương cao hơn chẳng phải chuyện gì khó. Nhưng em nghĩ
không ra, trong ngành còn có công ty nào tốt hơn công ty chúng ta chứ?”
Thịnh Phương Đình rất ung dung, thậm chí còn đùa cô: “Này, Giám đốc
Thư, em cũng tự tin quá nhỉ?”
“Trong các doanh nghiệp Đài Loan thì công ty chúng ta là số 1, còn các
doanh nghiệp đại lục… Anh không hợp với kiểu văn hóa đấy đâu.”
“Người ta trả lương cao.”
“Rất có khả năng cuối năm anh sẽ được thăng lên Phó Tổng, em không
nghĩ lương cao có thể thu hút được anh.”
“Người ta cho quyền lựa chọn.”
“Vốn dĩ anh đã có quyền lựa chọn rồi mà.”
Thịnh Phương Đình không nhịn được cười, hỏi cô: “Hôm nay có lòng
hẹn anh ăn cơm tối, chính vì muốn nói chuyện này?”
“Không phải.” Thư Cầm nói, “Chỉ là em thấy rất lạ, tại sao cấp trên lại
biết chuyện của Đàm Tĩnh, em nghĩ việc này không đơn giản như vậy.
Mark, rốt cuộc anh đang giấu em làm chuyện gì vậy? Có liên quan đến
Nhiếp Vũ Thịnh không?”
“Trong các doanh nghiệp Đài Loan công ty chúng ta là số một, thế còn
trong các doanh nghiệp đại lục ai là số 1?”
“Phú Tuyền chứ ai, nhưng công ty đó kinh doanh chủ yếu dựa vào đồ
uống có gas và nước tinh khiết, không có những đồ ăn nhanh khác như
chúng ta.”