“Thế công ty nào có ngành nghề kinh doanh rất giống chúng ta, chỉ
đứng sau Phú Tuyền về quy mô?”
Thư Cầm sực hiểu ra: “Đông Viễn. Nhưng đó là công ty có vốn đầu tư
của Hồng Kông mà? Có niêm yết tại sở Giao dịch chứng khoán Hồng Kông
ấy.”
“Hôm trước sau khi đóng cửa cuối phiên, Đông Viễn có ra một thông
báo về việc chuyển đổi cổ phần, em có chú ý không?”
“Em không rõ lắm, hai ngày nay em không để ý cổ phiếu trên sàn Hồng
Kông, anh cũng biết em thường lưu tâm sàn chứng khoán New York nhiều
hơn mà.” Thư Cầm dần dần hiểu ra, Đông Viễn.
“Nhiếp Đông Viễn dưới danh nghĩa của mình, tặng 5% cổ phần cho một
đứa trẻ vị thành niên tên là Tôn Bình, tổng cộng 176452 cổ phiếu, mà người
giám hộ của Tôn Bình hiện nay là Đàm Tĩnh.”
Thư Cầm sững sờ, cô đã lờ mờ đoán ra được chút ít, mà hồi lâu sau cô
mới hỏi: “Anh muốn làm gì? Hay là, anh muốn nói gì?”
“Anh không muốn làm gì cả, khó khăn lắm mới sắp đặt được vụ này,
bây giờ cuối cùng cũng sắp cất vó rồi, Thư Cầm, anh cần em giúp anh.
Nhưng anh hơi lo lắng, em không coi Nhiếp Vũ Thịnh là bạn tốt thật đấy
chứ?”
Nghe ba từ “Nhiếp Vũ Thịnh”, Thư Cầm đột nhiên thấy hơi chói tai,
liền nói: “Rốt cuộc anh có ý gì?”
“Em đừng nghĩ nhiều quá, việc anh từ chức thực ra không liên quan tới
Nhiếp Vũ Thịnh.” Thịnh Phương Đình cười, “Anh chỉ không muốn lãnh
đạo cảm thấy, anh tuyển Đàm Tĩnh vào vì có ý đồ khác. Em cũng biết đấy,
trong chuyện này quả thực anh đã vi phạm quy định, anh nên chịu trách
nhiệm. Hơn nữa bây giờ Tập đoàn Đông Viễn dường như có ý thu mua siêu
thị Gia Lợi, tình ngay lý gian, anh từ chức tránh nghi ngờ là hơn.”