Thịnh Phương Đình vừa nuốt trôi viên thuốc, đột nhiên nghe thấy tiếng
hét của cô, liền theo bản năng chạy xộc vào bếp, Thư Cầm sợ đến líu cả
lưỡi, lao thẳng vào vòng tay anh: “GIÁN!”
Thịnh Phương Đình nhanh tay nhanh mắt, chộp ngay tấm lót nồi bằng
trúc trên chạn bát đập bộp một cái, con gián bỗng nhảy vọt lên, thành ra đập
trượt, Thư Cầm sợ đến nỗi nắm chặt lấy vạt áo của anh, Thịnh Phương Đình
đập liền hai phát, cuối cùng cũng đập chết được gián. Anh dỗ dành cô:
“Được rồi, được rồi, đập chết rồi.”
Thư Cầm lập tức ngẩng đầu lên, vừa hay đập trúng cằm Thịnh Phương
Đình, khiến anh đau điếng. Thư Cầm cuống quýt xin lỗi rồi vội vàng đưa
tay lên xoa cằm cho anh, “Không sao chứ? Đúng là em sợ đến hồ đồ rồi,
anh cũng biết mà, em sợ nhất là gián…” Giọng cô nhỏ dần, bởi gương mặt
Thịnh Phương Đình đã ở rất gần cô, gần đến nỗi cô có thể ngửi được hơi
thở phảng phát mùi rượu của anh, dưới ngón tay cô là làn da anh. Cằm anh
lởm chởm râu, khiến tay cô có phần gai gai, Thư Cầm cảm thấy mình đã
quá lỗ mãng, nên rút tay về thôi…Nhưng cô vừa nhích ngón tay liền chạm
phải môi Thịnh Phương Đình, cảm giác mềm mại khiến cô suýt giật thót
mình, cảm thấy mặt anh càng l gần, mắt anh thật sáng, như toát lên một vẻ
mê hoặc. Tay anh còn đặt trên eo cô, lòng bàn tay anh nóng như lửa đốt.
Cuối cùng là ai hôn trước Thư Cầm cũng không nhớ nữa, cô chỉ nhớ nụ
hôn đó đượm mùi thơm của rượu và mùi của cơ thể anh, triền miên mà dữ
dội, khiến người ta không sao thoát ra được.
Sớm hôm sau, khi tỉnh dậy, Thư Cầm phát hiện Thịnh Phương Đình
đang đứng trước cửa sổ hút thuốc. Đây là lần đầu tiên cô bắt gặp anh hút
thuốc. Chỉ thấy khi anh đứng giữa ánh nắng mai, thân hình mơ hồ mà mông
lung, ánh mặt trời ban sớm khắc họa nên bóng dáng anh, trông thật xa vời
và lạ lẫm. Cô không biết phải trò chuyện với anh bằng giọng điệu nào nữa.
Từ khi rời khỏi Mỹ, hai người đều có cảm giác xa lạ trước tình cảm này, rất
nhiều lúc họ giống như đối tác chứ không phải người yêu. Cô đã quen với
việc đáp ứng một số yêu cầu của Thịnh Phương Đình, thậm chí bao gồm cả