việc gắng sức tiếp cận và chăm sóc Nhiếp Vũ Thịnh. Có lúc cô cũng hoảng
hốt tự hỏi, rốt cuộc mình vì cái gì đây? Chỉ vì Thịnh Phương Đình là bạn
trai cũ của cô thôi sao? Chẳng lẽ tình yêu cũng có quán tính, khiến cô
không thể phanh lại được ư?
Nghe tiếng động, Thịnh Phương Đình quay lại, bình thản nói: “Chào
buổi sáng!”
“Chào buổi sáng.”
“Chúng ta bắt đầu lại đi.”
“Tại sao?”
“Gần đây em thường xuyên hỏi anh vì sao, trước đây em đâu có như
vậy.”
“Trước đây em đã quen với việc anh làm gì cũng không nói rõ với bất
kỳ ai, thậm chí với em anh cũng không nói quá nhiều, nhưng bây giờ em
muốn biết vì sao.”
“Anh thấy chúng ta ở bên nhau vẫn thích hợp hơn. Thư Cầm, bất luận
em có tin hay không, nhiều năm qua, anh thấy không ai tốt hơn em cả, hoặc
có thể nói, bao nhiêu năm qua, anh đã quen với việc em ở đó, chu dù em nói
chúng ta nên chia tay, anh cũng đồng ý với em. Nhưng bây giờ anh vẫn cảm
thấy anh yêu em. Anh hy vọng mình sẽ có thêm một cơ hội nữa.” Thịnh
Phương Đình nói: “Theo quy định của công ty, giữa đồng nghiệp không
được yêu nhau, bất kể em tin hay không, thì đây cũng là một trong những
nguyên nhân khiến anh từ chức.”
Thư Cầm bật cười, vẻ như có tâm sự, nhưng cô không nói thêm gì nữa,
chỉ hỏi anh: “Bữa sáng anh muốn ăn gì?”
“Ra ngoài ăn đi, chẳng phải em còn phải đi làm sao?”
Thư Cầm có thói quen tắm vào buổi sáng, vì thế liền bước xuống
giường đi tắm. Điện thoại của Thịnh Phương Đình hết pin, anh lấy pin dự