NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 453

Thịnh Phương Đình nghĩ cũng phải, bèn nói: “Được, anh đi bộ về,

nhưng phải gọi taxi cho em đã.”

Gọi được taxi rồi, Thịnh Phương Đình theo thường lệ mở cửa xe cho

Thư Cầm, còn mình ngồi ghế phụ. Thư Cầm ngà ngà say nói: “Không cần
tiễn em đâu, càng tiễn càng xa.”

Thịnh Phương Đình chỉ tay vào đồng hồ: “Đã mười giờ hơn rồi, đây

không phải vấn đề xa hay gần, mà là phong độ”

Câu nói này khiến Thư Cầm bật cười: “Được rồi! Phong độ của anh!”

Còn chưa tới nhà Thư Cầm, Thịnh Phương Đình đã thấy dạ dày nhộn

nhạo, vội vàng lấy tay ấn vào chỗ dạ dày. Hành động của anh không qua
được mắt Thư Cầm, cô vội nói: “Chết dỡ, em quên mất anh mới mổ nội soi
dạ dày, lại còn uống rượu với anh, có nghiêm trọng lắm không?”

“Dạ dày hơi đau… Cũng không có gì lắm đâu…”

“Nhà em có thuốc, lên nhà em đi. Trong nồi hầm điện có canh, uống

chút canh nóng giải rượu, có khi sẽ đỡ đấy.”

Thư Cầm cảm thấy mình quá sơ ý, rõ ràng Thịnh Phương Đình mới ra

viện chưa được bao lâu, vậy mà cô lại để anh uống rượu.

“Ừ, làm phiền em rồi.”

Nhà Thư Cầm không lớn. Cô mời Thịnh Phương Đình vào nhà, tìm

thuốc đau dạ dày rồi rót một cốc nước ấm cho anh, nói: “Anh ngồi nghỉ một
lát, em đi lấy canh.”

Nồi hầm mà Thư Cầm mua là nồi tự động, luôn hầm liu riu, không tràn

không sôi, buổi sáng khi ra khỏi nhà chỉ cần hẹn giờ trước, đến tối về nhà sẽ
có canh uống, rất tiện lợi. Vừa rút phích cắm của nồi hầm ra khỏi ổ, bỗng
cô nhìn thấy một con gián trên chạn bát. Thư Cầm không sợ trời, không sợ
đất chỉ sợ mỗi gián, lập tức thét lên một tiếng, suýt nữa thì bỏ chạy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.