“Bố từng nói với cháu rằng, ngân hàng thực ra luôn khinh nghèo ham
giàu, khi mình có tiền họ mới cho mình vay, lúc mình không xu dính túi thì
đừng hòng họ mở hầu bao.”
Phác Ngọc Thành lại nhìn Nhiếp Vũ Thịnh, ông nói: “Ông Nhiếp nói
đúng đấy.”
Nhiếp Vũ Thịnh lan man hồi tưởng lại chuyện ngày xưa khi bố nói với
anh câu này, anh vẫn còn nhỏ, bấy giờ xưởng sản xuất của Nhiếp Đông
Viễn đang ở vào thời kỳ hoàng kim, rất nhiều ngân hàng xếp hàng mời ông
vay tiền. Không lâu sau, đến thời kỳ suy thoái kinh tế, nhiều doanh nghiệp
ở nông thôn phá sản, tài chính bị thu hẹp, đúng lúc đó Nhiếp Đông Viễn
đang tiến hành mở rộng dây chuyền sản xuất, cần gấp tiền để trả tiền mua
thiết bị của nước ngoài, nhưng khoản vay ngân hàng mãi vẫn chưa giải
ngân. Cuối cùng Nhiếp Đông Viễn phải thế chấp cả khu nhà xưởng và căn
nhà hai bố con đang sống mới xoay được mấy chục vạn tệ để mua máy móc
thiết bị.
Lúc đó anh vẫn còn nhỏ, chỉ thấy bố giống như con thú bị nhốt, cứ lồng
lộn đị đi lại lại trong nhà. Cũng chính lúc đó anh nhìn thấy sợi tóc bạc đầu
tiên của bố. Tập đoàn Đông Viễn từ một xưởng sản xuất phát triển đến quy
mô lớn như ngày nay đã phải vượt qua bao nhiêu cửa ải khó khăn, đối đầu
với bao nhiêu giông bão, bố đã phải bao phen lao tâm khổ tứ, căng thẳng lo
lắng, thực ra anh cũng không rõ. Hôm nay ngồi trong phòng làm việc của
ông, anh mới hiểu, phía sau tất cả những hào quang rực rỡ là vô vàn máu và
nước mắt.
Đông Viễn là tâm huyết của bố anh, bây giờ ông đang bị tạm giam, còn
anh lại chẳng có cách nào ứng phó.
Anh chủ động hỏi Phác Ngọc Thành: “Ngày mai gặp giám đốc chi
nhánh ngân hàng có cần cháu đi cùng không ạ?”