Là Tiểu Mẫn gọi, cậu ta lại báo cho Nhiếp Vũ Thịnh một tin tồi tệ khác:
“Bệnh nhân làm phẫu thuật hôm qua theo chương trinh CM tim đột nhiên
ngừng đập, buổi sáng đã khôi phục nhịp tim thành công, khoa Ngoại Tim
mạch hội chuẩn cho rằng vật liệu cấy ghép vào tim gây sốc phản vệ, phải
cấp cứu để lấy ra. Buổi chiều tình hình bệnh nhân xấu đi, xuất hiện tình
trạng suy tim. Chủ nhiệm Phương đã cố gắng cấp cứu suốt hơn một giờ
nhưng vẫn không phục hồi. Ban nãy vừa có tuyên bố cấp cứu không hiệu
quả, bệnh nhân đã tử vong.”
Sau khi cúp điện thoại, thấy sắc mặt Nhiếp Vũ Thịnh tái mét, Phác
Ngọc Thành quan tâm hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Một bệnh nhân trong viện… cấp cứu không thành công…”
Phác Ngọc Thành nghe chuyện cũng không mấy để tâm, chỉ an ủi Nhiếp
Vũ Thịnh vài câu, lòng thầm nghĩ, cậu ta là bác sĩ trong bệnh viện lẽ ra phải
quen với những chuyện này rồi chứ, việc gì phải căng thẳng đến thế vì một
bệnh nhân không qua khỏi.
Nhiếp Vũ Thịnh chỉ hận mình không biết phép phân thân để lập tức lao
về bệnh viện. Bệnh nhân tử vong là chuyện lớn, nhất lại là bệnh nhân làm
phẫu thuật loại này, chương trình CM hồi đó do anh đề xướng áp dụng, đây
lại là ca phẫu thuật đầu tiên, dù xét về lý, về tình hay về luật, anh đều có
trách nhiệm. Nhưng bây giờ anh chẳng thể làm gì, càng không thể đi được.
Anh triệu tập các lãnh đạo chủ quản của kinh doanh ở các khu vực lớn trên
toàn quốc lại họp, hy vọng có thể nhanh chóng thu hồi được ít tiền. Lượng
thiếu hụt quá lớn, tuy biết có hai ngày này dù có cố hết sức cũng không
kiếm đủ, nhưng được ngần nào thì hay ngần ấy.
Việc anh có thể làm chỉ là dành chút thời gian gọi điện cho Chủ nhiệm
Phương trước khi cuộc họp bắt đầu.
Vừa nghe thấy giọng anh, Chủ nhiệm Phương liền nói ngay: “Cậu cứ
làm việc của cậu đi, ở bệnh viện đã có tôi.”