một chuyến.
Đàm Tĩnh tưởng hắn cần tiền, nhưng trong tay cô cũng chẳng có đồng
nào. Tuy hôm đó khi ký kết thỏa thuận bồi thường, theo điều kiện mà Thịnh
Phương Đình giúp cô đề ra. Nhiếp Đông Viễn ngoài việc tặng cổ phần cho
Tôn Bình, còn phải bồi thường một khoản tiền mặt lớn cho cô. Mặc dù số
tiền đó được gửi vào ngân hàng dưới tên cô, nhưng cô vẫn cảm thấy đó
không phải tiền của mình, mà là tiền sinh hoạt và học phí sau này của Bình
Bình.
Sau khi nghỉ việc, cô toàn ở bệnh viện chăm sóc cho Bình Bình, không
phải tiêu gì đến tiền nhưng cô cũng không có khoản tích lũy nào. Lần này
Tôn Chí Quân tìm đến, cô đành nghiến răng đến ngân hàng rút tất cả số tiền
mà cô tiết kiệm từ trước ra, mang về nhà bọc vào một túi giấy lớn, rồi tới
gặp hắn.
Thấy cô muốn ra ngoài, cô Lý hỏi: “Cô có cần lái xe đưa đi không?”
“Không cần đâu ạ, cháu đi mua ít đồ cho Bình Bình. Cháu đi tàu điện
ngầm cũng nhanh mà.”
Cô Lý nghe vậy liền đuổi theo đưa cho cô một chiếc phong bì: “Tiểu
Thịnh có dặn khi nào cô đi mua đồ cho Bình Bình thì cứ dùng thẻ của cậu
ấy, đừng tiết kiệm.”
Hôm ấy sau khi ra viện, Nhiếp Vũ Thịnh chu đáo nghĩ, tuy hai mẹ con
cô về ở nhà anh, nhưng Đàm Tĩnh còn nhiều khoản phải tiêu, cô cũng thiếu
rất nhiều đồ dùng cá nhân, nên anh muốn đưa cho Đàm Tĩnh một chiếc thẻ
phụ. Sợ cô không lấy, anh bèn đưa cho cô Lý, dặn khi nào cô có dịp thì giao
cho Đàm Tĩnh. Cô Lý là người khôn khéo, sợ Đàm Tĩnh không nh nên một
mực đuổi theo nhét phong bì vào tay cô, còn nhấn mạnh một câu: “Tiền nào
của nấy, mua đồ cho con trẻ, cái nào đắt thì chất lượng thường tốt hơn.”
Đàm Tĩnh biết đây là ý của Nhiếp Vũ Thịnh, nhưng trước mặt cô Lý, cô
không tiện nói gì, chỉ nhận lấy thẻ cho vào túi, dù sao cô cũng không định