đã nói với tôi. Một bộ tóc giả quấn thành từng lọn, một bộ nữa dùng vào
buổi tối và hai bộ khác thường dùng.
- Tôi tưởng là ông chưa biết. Nếu không...
- Ồ, không, bà Roselyne nói rõ bà Ravenscroft mua thêm hai bộ ngoài hai
bộ đã có đúng không? Và cái đó xảy ra trước vụ án từ ba đến sáu tuần. Thật
là thú vị. Bà không nhận ra cái đó sao?
- Cũng bình thường thôi. Ông biết phụ nữ thường làm hỏng những bộ tóc
giả của mình. Nếu không tự sửa được thì họ mua bộ mới. Tôi thấy không
có gì mà ông thích thú đến như vậy.
- Làm tôi thích thú ư? Không hoàn toàn như thế. Còn một điểm nữa mà bà
vừa nói. Một cô gái người Pháp đã đi mua hai bộ tóc giả ấy, phải không?
- Vâng. Một người gia sư thì phải. Tôi cho rằng bà Ravenscroft bị bệnh
không đi mua được. Do đó bà cử người giúp việc đi.
- Tôi hiểu. Bà có biết tên người đó không?
- Không. Bà Roselyne không nói, và tôi giả thiết là bà ta không biết. Cô ta
tới chỉ để nói rõ kích cỡ, màu sắc, kiểu dáng của bộ tóc giả...
- Tất cả đã rõ - Poirot nói - Bây giờ tôi biết phải làm gì.
- Ông đã biết một chuyện gì nữa ư? - Bà Oliver ngạc nhiên hỏi.
- Bà dễ hoài nghi, bà bạn thân mến. Bà nghĩ rằng tôi hỏi, không làm gì
ngoài việc ngồi trên ghế bành ư?
- Tôi tin rằng ông ngồi trên ghế bành là để suy nghĩ, nhưng tôi cũng muốn
ông ra khỏi nhà để... hành động nữa.
- Tôi sắp sửa ra đi đây - Nhà thám tử bình tĩnh trả lời - Để hành động. Có
thể là tôi sẽ vượt biển Manche.
- Ồ! Ông có muốn tôi đi theo không?
- Không, cảm ơn. Tôi cho rằng chuyến này tôi đi một mình thì tốt hơn.
- Ông nói nghiêm chỉnh đấy chứ? Đúng là ông sẽ tới lục địa chứ?
- Đúng. Và bà sẽ sung sướng, bà thân mến, vì thấy tôi có nhiều việc phải
làm.
* * *