NỢ TÌNH - Trang 108

- Theo tin tức thì bà mắc bệnh bạch cầu.
- Chàng trai đã nhận được tiền của mẹ đẻ để lại chưa?
- Số tiền ấy được ký thác cho đến khi anh ta đủ hai mươi nhăm tuổi.
- Lúc đó anh ta có quyền tự chủ. Về phần mình, anh ta có làm chúc thư
không?
- Tôi không biết - ông Goby trả lời - Nhưng tôi có cách biết được cái đó, tôi
sẽ gọi điện cho ông.
Nửa tiếng đồng hồ sau khi ông Goby ra về thì chuông điện thoại của
Hercule Poirot reo vang. Nhà thám tử vừa nghe điện thoại, vừa ghi trên
mảnh giấy những tin tức nhận được. Từng lúc ông cau mày, vuốt ria mép,
lẩm nhẩm một vài tiếng, rồi lại tiếp tục viết.
- Cảm ơn - Cuối cùng ông nói - Đây là một công việc làm nhanh chóng và
tôi rất biết ơn ông... Tôi tự hỏi làm thế nào mà ông có những tin tức ấy...
Vâng... những cái đó đã làm rõ tình hình. Tin đó đã cho tôi một cái gì đó
trước đây còn thiếu... Vâng, tôi nghe ông đây… Ông tin chắc thế chứ?...
Anh ta đã biết mình là con nuôi, nhưng người ta không cho anh biết mẹ đẻ
của anh là ai... Phải, tôi hiểu... Rất tốt, ông cũng đã làm sáng tỏ điểm thứ
hai này, đúng thế... Xin cảm ơn.
Poirot đặt máy xuống và tiếp tục viết...

* * *
… Một vài phút sau, chuông điện thoại lại reo vang.
- Tôi đã từ Cheltenham trở về - Một giọng nói quen thuộc với nhà thám tử
cất lên.
- Bà có gặp bà Roselyne không?
- Có. Một người đàn bà đẹp. Và ông đã có lý: đây cũng là một con voi nữa.
- Có nghĩa là...
- Bà ta biết bà Ravenscroft.
- Cũng như những bộ tóc giả?
- Đúng.
Bà Oliver nói ngắn gọn những điều mình biết từ bà chủ cửa hàng thẩm mỹ.
- Cái đó thật là ăn khớp - Poirot nói - Đúng như những điều ông Garroway

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.