Agatha Christie
Nợ Tình
Dịch giả: KHƯƠNG DUY
CHƯƠNG II
NƠI MÀ LẦN ĐẦU TIÊN NGƯỜI TA NÓI ĐẾN NHỮNG CON VOI
Không tìm thấy Hercule Poirot ở nhà, bà Oliver phải cầu cứu máy điện
thoại.
- Chiều nay ông có mặt ở nhà không? - Bà hỏi ông mà không có lời mở đầu
nào cả.
Những ngón tay bà đập đập một cách sốt ruột trên mặt bàn đặt máy nói.
- Tôi đang nói chuyện với ai đây ạ?
- Ariane Oliver - Bà trả lời. Ngạc nhiên sao người bạn lại không nhận ra
giọng nói của mình.
- Phải, chiều nay tôi ở nhà. Có nghĩa là tôi sẽ được đón tiếp bà tới thăm.
- Thật đáng mến khi ông hình dung sự việc dưới góc độ ấy, vì tôi không tin
chắc cuộc viếng thăm này có dễ chịu hay không.
- Bao giờ tôi cũng dễ chịu khi được gặp bà, bà thân mến.
- Có thể, nhưng lần này tôi đến để quấy rầy ông. Tôi muốn ông cho ý kiến
về một vấn đề đang làm tôi phiền lòng.
- Tôi bao giờ cũng sẵn sàng góp ý kiến với mọi người - Nhà thám tủ trả lời
sau khi sự khiêm tốn không phải là đặc tính nổi bật của ông.
- Đã xảy ra một sự việc làm tôi lo ngại mà tôi không biết giải quyết ra sao
cả.
- Này, bà bạn thân mến, tôi rất vui lòng gặp lại bà.
- Vào lúc mấy giờ thì thuận tiện cho ông?
- Bà có muốn chúng ta hẹn nhau lúc chín giờ không? Chúng ta sẽ dùng cà-
phê, ít nhất là si-rô lựu hoặc si-rô đào mà bà vẫn thích. À không, tôi nhớ là
bà không thích các thứ đó.
Đặt máy xuống, Poirot quay sang Georges, người giúp việc trung thành của
mình:
- Anh bạn, chiều nay chúng ta sẽ tiếp bà Oliver. Cần có cà-phê, tôi cho là