NO.6 TẬP 2 - Trang 158

"Biến mất dễ dàng như vậy chẳng thú vị gì hết. Thành phố đó nhất

định phải duy trì bộ dạng như hiện nay, cứ tiếp tục chưng diện hào nhoáng,
ăn uống thỏa thuê cho béo trục béo tròn đi. Đến khi tôi rạch cái bụng căng
tròn của nó ra sẽ tuyệt biết bao. Tôi muốn lôi đống nội tạng đầy những mỡ
ra ngoài, phơi khô dưới nắng. Thật mong chờ quá."

"Cậu muốn cười thế nào cũng được, nhưng tôi cho rằng có thể làm

được, tôi muốn tin rằng mình có thể làm được."

"Cậu chỉ đang tìm đường lui, nghĩ cách khiến bản thân mình không bị

thương thôi. Lỡ như bức tường biến mất thật, thì thứ xuất hiện chẳng phải
thiên đường mà là địa ngục với hỗn loạn, mất mát, đấu tranh và cướp đoạt.
Cậu không hề biết những cư dân bên ngoài đã chịu đựng bao lâu, thành phố
đó được xây dựng trên bao nhiêu thi thể. Vì cậu không biết, nên mới nói
mấy lời hào nhoáng ấy. Shion, điều cậu nói là không tưởng. Đây không
phải bảng màu vẽ, cậu không thể đem tất cả màu sắc trộn lẫn với nhau. Rồi
sẽ đến lúc một bên tiêu diệt bên còn lại. Chỉ có một con đường, đây chính
là định mệnh. Yêu và hận, bạn và thù, bên trong và bên ngoài bức tường,
còn cà cậu và tôi, tuyệt đối không thể hòa hợp."

"Không thử làm sao biết? Ít nhất..."

"Ít nhất?"

"Tôi sẽ không trở thành kẻ thù của cậu, tuyệt đối không. Mặc kệ xảy

ra chuyện gì, cho dù tôi bị giết, tôi vẫn sẽ đứng về phía cậu."

"Cậu nói thật dê nghe."

"Đó là quyết tâm."

Đó là ý nguyện của tôi, là quyết tâm không thay đổi. Hơn nữa, không

thử làm sao biết chứ? Tôi tin rằng vào phút cuối cùng buộc phải chọn lựa,
loài người sẽ chọn yên bình, từ chối tranh đấu; chọn khúc hát và sách vở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.