NỖI BUỒN CỦA SUZUMIYA HARUHI - Trang 138

Việc làm thêm gì nhỉ? Nhưng xét theo tình hình này, tôi có thể tự tin

loại Koizumi và Haruhi khỏi danh sách khả nghi những người viết tờ giấy
kia.

Vì không có gì để làm, tôi chơi Othello với Asahina. Sau khi thắng

liền ba ván, tôi nghỉ chơi và bắt đầu lướt web đọc tin tức; đúng lúc này,
Nagato đóng sách lại. Dạo gần đây, chúng tôi xem hành động đó là dấu
hiệu cho biết hoạt động của câu lạc bộ đã kết thúc (dù tôi không biết hoạt
động đó cụ thể là gì), và chúng tôi dọn dẹp ra về.

"Chị cần phải thay đồ, nên em cứ về trước." - Nghe Asahina nói vậy,

tôi chạy nhanh khỏi phòng câu lạc bộ.

Đồng hồ điểm năm giờ ba mươi, tôi đoán rằng không còn ai trong lớp

học. Nếu đây là trò lừa đảo của Taniguchi, thì nó cũng về nhà vì phải chờ
quá lâu. Dù vậy, tôi vẫn chạy lên hai dãy cầu thang đến lớp, chỉ để đảm bảo
hơn.

Tôi thở sâu đi trên dãy hành lang yên tĩnh. Vì mọi cửa sổ của lớp học

đều bị cáu bẩn, tôi không thể nhìn xem bên trong có gì, tôi chỉ thấy một
màu cam của buổi hoàng hôn hắt vào phòng. Tôi mở cửa phòng 1-5 và ló
đầu nhìn vào.

Tôi không ngạc nhiên khi thấy có người trong phòng, nhưng tôi chết

đứng khi phát hiện đó là ai. Đứng trước tấm bảng đen là một người tôi
không bao giờ nghĩ tới.

"Cậu tới trễ."

Asakura Ryouko mỉm cười.

Cô ấy đẩy nhẹ mái tóc dài óng ả và bước xuống dưới. Cặp đùi trắng

dưới chiếc váy ngắn và đôi giày trắng thật sự khiến tôi mất hồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.