NỖI BUỒN CỦA SUZUMIYA HARUHI - Trang 165

"Mình nghĩ mình đang bị lạc giữa đống hỗn độn này rồi."

"Ừ, cậu đang bị lạc."

Chả có lí do gì phải cố gắng nói chuyện với một nhân vật cứ trơ như

gỗ, nên tôi quyết định trở lại lớp. Có thể tôi sẽ kịp ăn trưa chăng?

"Nagato-san, cảm ơn vì hôm qua."

Nagato chuyển động đôi chút.

"Không cần phải cảm ơn tôi. Hành động của Asakura Ryouko do tôi

chịu trách nhiệm; tôi đã không cẩn thận giám sát cô ta."

Tóc của cô ấy rung nhẹ.

Cô ấy đang cố gắng xin lỗi tôi sao?

"Cậu không mang mắt kính dễ thương hơn nhiều lắm."

Nagato không trả lời.

Tôi muốn chạy nhanh về lớp để ăn trưa, nhưng Haruhi đã chờ tôi

ngoài cửa lớp, và kế hoạch ăn trưa tan như bong bóng xà phòng. Đây là
định mệnh chăng? Có lẽ tôi đã tiến đến điểm mà tôi có thể nhìn thấu quả
báo mà giờ tôi phải trả.

Haruhi dường như mất hết kiên nhẫn và hét với giọng khó chịu.

"Cậu chạy đi đâu vậy? Tôi nghĩ cậu quay về sớm hơn, nên tôi vẫn

chưa ăn gì hết!"

Cô ấy có vẻ như không nổi điên, mà cứ như những đứa con gái bĩu

môi để che giấu sự xấu hổ của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.