NỖI BUỒN CỦA SUZUMIYA HARUHI - Trang 208

Chúng tôi rời khỏi phòng giáo viên, vừa đi vừa bật đèn. Chúng tôi đi

lên cầu thang, vì Haruhi muốn quay trở lại lớp học. Vì phòng học của
chúng tôi ở tầng trên cùng, có lẽ chúng tôi sẽ thấy được gì đó từ trên cao.

Haruhi nắm chặt tay áo của tôi khi chúng tôi đi dọc hành lang. Đừng

trông chờ vào tôi; tôi không có năng lực siêu nhiên đâu. Nếu cậu sợ hãi đến
như vậy, thì cứ ôm lấy tay tôi! Như vậy tự nhiên hơn!

"Đồ ngốc!"

Haruhi cau có nhưng những ngón tay của cô ấy vẫn nắm chặt tay áo

của tôi.

Phòng học vẫn không có gì thay đổi; nó vẫn cứ như thế kể từ sau giờ

tan trường.

"...Kyon, nhìn nè..."

Haruhi nhẹ nhàng bước đến bên cửa sổ. Tôi đi theo và nhìn xuống

dưới.

Cả thế giới xung quanh tràn ngập trong một màu xám. Từ lầu bốn của

một tòa nhà trên ngọn đồi, tôi còn thấy cả đường chân trời ngoài bờ biển.
Toàn bộ bức tranh phủ đầy bóng tối, không một ngọn đèn nào sáng. Có vẻ
như đây là ngày tận thế.

"Đây là đâu...?"

Không phải tất cả mọi người trên thế giới biến mất, mà đúng hơn,

người biến mất chính là hai chúng tôi. Dường như tình cờ chúng tôi lại rơi
vào Không gian Cô lập này.

"Lạ thật." - Haruhi thì thầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.