NỖI BUỒN CỦA SUZUMIYA HARUHI - Trang 206

Tôi từ từ đứng lên. Tôi thấy bất ngờ khi tôi không mặc đồ ngủ, mà là

đồng phục của trường.

"Khi tôi thức dậy, tôi thấy cậu ở bên cạnh tôi. Chuyện gì đang xảy ra?

Tại sao chúng ta lại ở trường?"

Haruhi hỏi tôi với giọng dịu dàng bất thường. Tôi không trả lời ngay,

mà giơ tay ra để tìm đường đi. Từ cơn đau ê ẩm khắp người đến bộ đồng
phục, đây có vẻ không phải là một giấc mơ. Tôi bứt tóc. Đau thật.

"Haruhi này, chỉ có chúng ta ở đây thôi sao?"

"Ừ, đáng lẽ giờ này tôi đang ngủ ở nhà chứ. Tại sao chúng ta lại ở

đây? Và bầu trời trông kì kì..."

"Cậu có thấy Koizumi không?"

"Không...sao cậu lại nhắc tới Koizumi vậy?"

"Không có gì."

Nếu đây là Không gian Cô lập được tạo ra bởi một cơn chấn động

trong đường đứt gãy không gian hay bởi những nhân tố bên ngoài, thì chắc
chắn phải có một người khổng lồ phát sáng, và Koizumi cũng thế."

"Thôi, đi ra khỏi trường nào! Chắc sẽ gặp ai đó thôi."

"Hình như cậu không lo lắng gì thì phải?"

Đương nhiên là tôi có lo lắng, đặc biệt khi thấy cậu ở đây. Đây không

phải là sân chơi cho người khổng lồ của cậu hay sao? Hay là tôi quá nhạy
cảm đến nỗi nằm mơ ra những chuyện này? Một mình với Haruhi trong
Không gian trống rỗng này...Nếu Sigmund Freud ở đây, ông ấy sẽ phân tích
mọi việc cho tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.