NỖI BUỒN CỦA SUZUMIYA HARUHI - Trang 21

nhật là trắng."

Tôi có thể hiểu được cô ấy nói về cái gì.

"Vậy có nghĩa là, nếu sử dụng số thay vì màu, thì thứ hai là 0 còn chủ

nhật là 6 phải không?"

"Đúng đấy."

"Tại sao thứ hai không phải là 1?"

"Ai hỏi cậu hả?"

"...Ờ"

Haruhi cau có, hình như không thỏa mãn với câu trả lời của tôi. Tôi

chỉ ngồi đó một cách khó chịu và để thời gian trôi qua.

"Mình có gặp cậu bao giờ chưa? Từ hồi lâu lắm rồi?"

"Đương nhiên là chưa."

Sau khi trả lời xong, thầy Okabe nhẹ nhàng vào lớp, cuộc nói chuyện

đầu tiên của tôi kết thúc.

Mặc dù cuộc nói chuyện ấy chả có gì hấp dẫn cả, nhưng đây có thể là

điểm chuyển biến mà tôi đã chờ đợi từ lâu!

Cơ hội duy nhất để nói chuyện với Haruhi là ngay giờ chủ nhiệm, vì

tôi thường không gặp cô ấy trong giờ giải lao. Nhưng vì tôi ngồi trước mặt
cô ấy, cho nên cơ hội nói chuyện thì cao hơn hẳn mấy đứa khác.

Điều làm tôi thấy bất ngờ nhất là Haruhi trả lời tôi một cách bình

thường. Tôi từng nghĩ cô ấy sẽ nói kiểu như: "Đồ ngốc!" "Im đi!" hay "Sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.