NỖI BUỒN CỦA SUZUMIYA HARUHI - Trang 223

Có lẽ tôi nên biết ơn vì đất nước này không cho sở hữu súng, nếu

không, tôi đã có thể lấy một cây súng tự động và bắn vào đầu mình không
chút do dự. Nếu đó là Asahina, thì tôi còn có thể phân tích đầy đủ, chi tiết
tính cách từ giấc mơ, nhưng hết người rồi hay sao mà tôi lại mơ thấy mình
hôn Haruhi! Tiềm thức của tôi đang suy nghĩ cái quái gì vậy kìa!?

Tôi ngồi dưới sàn nhà, ôm đầu và nghĩ rằng liệu đây có phải là giấc

mơ hay không. Tại sao tôi lại cảm thấy chân thật như thế? Bàn tay đổ mồ
hôi, và hơi ấm còn lại trên môi tôi...

...Có phải...Có phải điều này có nghĩa rằng đây không phải thế giới

ban đầu nữa? Đây có phải là thế giới mới mà Haruhi đã tạo dựng không?
Có cách nào xác nhận điều này không nhỉ?

Tôi suy nghĩ rất kĩ mà vẫn không có cách nào. Hoặc đúng hơn, tôi

không muốn nghĩ về vấn đề này. Nếu tôi phải thừa nhận mọi thứ chỉ là giấc
mơ vì cái đầu của tôi đã hết hạn sử dụng, thì tôi thà tin rằng thế giới đã bị
phá hủy còn hơn. Ngoài ra, tôi chả suy nghĩ được gì hết.

Tôi nhìn đồng hồ. Hai giờ rưỡi sáng.

...Tôi đi ngủ tiếp đây.

Tôi kéo chăn, tự nhủ rằng mình nên có một giấc ngủ sâu.

Tôi không thể ngủ.

Đó là lí do tại sao tôi kiệt sức đến nỗi gần như phải bò lên ngọn đồi.

Nói thật, tôi sắp chết đến nơi rồi. Tôi sung sướng khi tôi không gặp
Taniguchi, nếu không tôi lại phải nghe hắn nói liên tục và liên tục. Mặt trời
tiếp tục tỏa ra nhiệt độ từ những phản ứng hạt ứng nhiệt hạch vô tận. Ông
Mặt trời ơi, tôi xin ông, ông nghỉ ngơi một chút không được sao? Tôi sắp
chết khô rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.